Gái 'rau sạch'greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread |
Gái 'rau sạch'Lúc ấy, ông mới nói thẳng với tôi rằng: "Thế em nghĩ những ǵ em có là từ đâu? Giữa chúng ta là cuộc mua bán ṣng phẳng. Thậm chí những kẻ nào có tiền và coi đồng tiền của ḿnh lớn, họ cho rằng em có lời hơn và tôi lỗ. Thế nhưng tôi đă đánh giá cao độ an toàn trong mối quan hệ của chúng ta. V́ vậy, tôi trả cho em xứng đáng. Em c̣n đ̣i hỏi ǵ nữa".
Cách đây hai năm, tôi được mẹ đưa lên TP HCM. Lúc ấy tôi vừa thi đậu vào một trường trung cấp y tế. Mẹ không yên tâm khi nghĩ tôi sẽ bỡ ngỡ trong những ngày đầu ở nơi xa lạ này.V́ vậy, bà đă phải đưa tôi lên, t́m chỗ trọ cho tôi, gửi gắm tôi cho một người quen của bà. Bà đặt biết bao hy vọng vào tôi.
"Ngày ấy tôi cũng chất chứa trong trái tim ḿnh biết bao nhiêu ước mơ và niềm tin ở một tương lai tốt đẹp. Thế mà bây giờ, sau hai năm mẹ đâu có ngờ rằng tôi đă trở thành một món đồ chơi của những kẻ giàu có. Không, không phải đồ chơi mà là món rau quê an toàn trên bàn tiệc của những kẻ giàu có. Họ gọi chúng tôi như thế mà". Cười chua chát cô sinh viên tên Yến kể lại chuyện của ḿnh cho Văn Hoá Thông Tin.
Ảnh minh hoạ.
Cuộc sống đô thị chẳng mấy chốc đă cuốn hút tôi bởi những màu sắc lung linh của nó. Nó bắt đầu làm tôi cảm thấy mặc cảm, xấu hổ với những bộ quần tây, áo sơmi giản dị và chiếc xe đạp cà tàng.
Bạn bè tôi, dân thành phố, đứa nào cũng đi học bằng xe máy, xài điện thoại cầm tay, máy nghe nhạc đeo tai... Chỉ có một vài đứa con gái quê như tôi là vẫn quê một cục.
Những đứa bạn gái khác bảo tôi: "Kệ người ta". Nhưng tôi không nghĩ là ḿnh phải hèn như vậy. Tôi thua chúng ở điểm nào? Tôi không muốn ḿnh làm kẻ tự ti. Chính lúc ấy, mẹ tôi ở quê bị bệnh nặng, bà không thể chu cấp cho tôi những khoản tiền dù nhỏ nhoi như trước kia.
Mọi người khuyên tôi nên đi làm thêm. Họ ngắm nghía ngoại h́nh của tôi và mách: Đến nhà hàng đi sẽ kiếm được khối việc với khuôn mặt dễ thương của tôi. Tôi thoáng rùng ḿnh. Chuyện ở các nhà hàng tôi đă nghe kể. Nhưng bạn bè động viên tôi: Không phải ở đâu cũng thế.
Với ngoại h́nh thừa tiêu chuẩn của ḿnh, tôi xin được chân phục vụ trong một nhà hàng ở quận 1. Ở chỗ làm, tôi lập tức trở thành nhân viên được tiền bo nhiều nhất.
Sau 2 tháng đi làm, tôi quen ông ấy. Ông là khách "ruột" có thế của nhà hàng nơi tôi làm việc. Tôi biết vậy v́ ông ấy thường đến ăn uống, đăi tiệc khách mà không thanh toán tiền ngay.
Hàng tháng, nhân viên của ông tới thanh toán với nhà hàng. Tôi biết ông ấy rất giàu. Ông ấy thường hỏi tôi một, hai câu mỗi khi tôi đến bàn ông. Cuối cùng ông đề nghị tôi làm việc thêm cho ông. Công việc mà tôi làm là nhân viên giao tiếp.
Bạn bè ở kư túc xá đều ngăn tôi. Họ cảnh báo tôi về những người đàn ông giàu có lắm tiền. Nhưng mức lương và những bộ quần áo đắt tiền ông ấy sắm cho tôi mới hấp dẫn làm sao. Vả lại, tôi cũng thích sự ngọt ngào, thanh lịch, sang trọng của ông ấy.
Tôi như một con thiêu thân bị cuốn vào quầng lửa nóng mà không hề cảm nhận được cái chết đang đến với ḿnh.
Cho đến một lần, ông ấy đưa tôi trở lại nhà hàng cũ, người quản lư đă không c̣n nhận ra tôi. Và tôi nghe được lời ông ấy nói với anh ta: "Đó là thú chơi đấy. Biến Lọ Lem thành công chúa và sở hữu nó. Thời buổi này, món rau sạch trồng trong vườn nhà quê an toàn lắm. Chưng lên cái đĩa cho đẹp là thành món sang".
Ḷng tự trọng trong tôi bị tổn thương khi nghe ông ví von ḿnh là "một món dân dă trên bàn tiệc", khi nghe ông gọi mối quan hệ với ḿnh là "một thú chơi". Tôi phản kháng.
Căn nhà tôi ở trọ do ông thuê. Chiếc xe Spacy tôi đi là do ông mua. Hàng tháng ông đưa tiền cho tôi như một nhân viên, chỉ để thỉnh thoảng đi đâu đó cùng ông. Khi gửi tiền cho mẹ chữa bệnh, tôi nói rằng đó là tiền ḿnh làm thêm. mẹ xót xa cho tôi lắm. Bà gửi mật ong, thuốc bổ cho tôi . Thế nhưng thật sự tôi có phải làm ǵ đâu.
Tôi đă ngủ với ông, nhưng tôi nghĩ đó là v́ t́nh yêu, bởi ông đă đưa tôi vào chuyện đó hết sức lịch lăm và nhẹ nhàng. Bây giờ ông phủ nhận điều đó. Tôi chợt nhận ra logic của mọi chuyện. Nhưng tôi đă quá quen với những ǵ có được và tôi chấp nhận địa vị hiện thời.
Có lúc tôi chua chát cho t́nh cảnh của ḿnh. Mẹ đâu biết những đồng tiền tôi gửi về quê giúp đỡ mẹ không phải là tiền lao động, mà là tiền tôi bán thân ḿnh.
Chúng tôi thoả thuận với nhau: Tôi không bao giờ gọi điện hoặc đến nhà ông và phải giữ kín mối quan hệ, nhất là đối với vợ con ông.
Ông bảo, ở bên tôi ông thấy rất dễ chịu, nhưng vợ con, gia đ́nh với ông rất thiêng liêng. Có những khi tôi đang ở bên ông, vợ con ông gọi điện thoại tới. Ông nói chuyện với họ rất ngọt ngào. Lúc ấy tôi có cảm giác vừa đau khổ, vừa thù hận.
Có lần tôi bỏ về KTX và khóc với những đứa bạn gái. Tôi trở về nhà với tâm trạng nhẹ nhơm phần nào. Ông đón tôi bằng hai cái tát trời giáng, và bảo ông là chủ sở hữu nên tôi không được đi đâu khi chưa có sự cho phép của ông.
Cách đây không lâu, tôi nghe người ta kể vụ ầm ĩ sau hậu trường của một cuộc thi sắc đẹp. Trong khi MC đang tuyên bố tên những cô gái lọt vào top 10 của cuộc thi, th́ vệ sĩ phải ra sức bịt miệng một phu nhân.
Bà la hét om ṣm rằng ḿnh phải vạch mặt một trong những cô gái đẹp kia, bởi cô là gái bao của ông chồng bà. "Sinh viên ǵ con đó, đi học th́ ít, mồi chài những người giàu có th́ nhiều. Chồng tôi bảo lăo chọn nữ sinh viên cho an toàn. Cô ta thối tha như thế mà c̣n muốn làm hoa hậu à?".
Nghe câu chuyện ấy, tôi chỉ biết buồn cho thân phận những cô gái bao cao cấp như ḿnh. Chuyện bị đánh ghen, bị rũ bỏ, thậm chí bị chuyển nhượng sang tay từ đại gia này qua đại gia khác, cũng không phải là hiếm. Thanh, cô bạn của tôi, gặp phải nỗi đau ê chề cũng không phải là điều khó hiểu. Cô bị đánh ghen ngay trước cổng trường, nhục nhă đến mức bỏ học đi làm gái luôn.
Tôi biết, một món ăn th́ sẽ có ngày bị chán, sẽ có ngày bị bỏ đi v́ héo úa, v́ thiu. Tôi trả thù ông bằng mọi cách. Tôi t́m bạn trai, uống rượu, hút thuốc... Nhưng càng trả thù tôi càng thấy thiệt cho ḿnh. Cứ như thế, ngày ngày tôi nh́n vào nỗi đau khổ của ḿnh, cảm nhận được sự héo úa của bản thân
Tôi nhớ lời của Thanh sau trận đ̣n ghen tơi tả: "Hồi không có tiền, tôi chỉ ước tiền. Đến giờ có tiền rồi, tôi mới biết rằng có những thứ chẳng mua được bằng tiền".
Cái giá của món rau, dù là sạch, cũng thật thấp so với nhân phẩm con người.
-- baclieu 2002 (thomasph75@hotmail.com), February 26, 2005