CƠN ÁC MỘNG

greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread

CƠN ÁC MỘNG

Mạc Vân

Trích trong Tập San Lối Mộng của SVSQKQ Khóa 61 Vỡ Ḷng & Thường Niên phát hành tại Houston, Texas ngày 3-11-2001.

Hồi này có tuổi tôi ít ngủ. Thỉnh thoảng lại hay mộng mị. Có những ác mộng khủng khiếp. Tôi thấy ḿnh bay trực thăng vận tải đổ bộ vào mật khu Việt Cộng bị pḥng không bắn lên dữ dội. Tàu bay cháy. Khói nghẹt cả pḥng lái. Không biết trên thực tế có dữ đến vậy không? Tôi chỉ la lên ú ơ trong miệng cho đến khi lửa bừng lên th́ tỉnh dậy. Hú hồn hú vía. Mồ hôi toát đầy người như tắm. Tay chân tê liệt.

Thỉnh thoảng tôi lại thấy ḿnh bị hổ rượt chạy thí mạng hay bị cả đàn chó sói nhe răng hầm hè bao vây xung quanh phải leo lên cột đèn. Những cơn ác mộng giết người không biết từ đâu đến?

Tôi nghĩ là ḿnh đă có những hành động gian ác nên mới có quả báo.

Âu cũng là do cái nghiệp chướng. Hay chỉ là mặc cảm tội lỗi?

Theo thuyết nhân quả thời có vay phải có trả. Cho nên sau những cơn ác mộng tính t́nh tôi lại đâm ra trầm ngâm suy tư. Nhiều khi tôi tự nhủ:"Ḿnh phải ăn chay nằm đất sám hối cho qua cơn khổ nạn. Với lại phải tích đức cho con cháu nhờ".

Đă đành rằng có những thằng gian ác bằng ngàn lần ḿnh nhưng chúng chẳng có sao cả. Vẫn vợ đẹp con ngoan, nhà cao cửa rộng, ăn ra làm được. Biết đâu kiếp trước chúng nó tu nhân tích đức hơn ḿnh? Nhờ vậy mà cái nghiệp chướng của chúng cũng nhẹ hơn.

Xét ra cho kỹ th́ tôi đă làm ǵ để cho cái nghiệp chướng nặng nề như thế? Tôi ở trong Không Quân lái trực thăng là một nghề hiền lành nhất, phần lớn chỉ tản thương. Vậy mà tôi vẫn dính líu đến một vụ rất trầm trọng, phải ra hầu ṭa rồi bị kết tội tử h́nh bỏ vào vạc dầu.

Tôi nhớ rơ:Đêm ấy là một đêm xuân, khí trời êm ái và mát dịu. Tuy là ở Mỹ nhưng vẫn là xuân đối với tôi. Đă từ lâu tôi bỏ nhậu. Muốn cũng không được. Thấy bia rượu th́ thèm nhưng lục phủ ngủ tạng bị nát bét. Tuổi già đến, bệnh tật đủ thứ đều là loại hết thuốc chữa. Từ cao máu, dị ứng, mất trí nhớ đến liệt dương...vv...vv. Sống mà không có thú vị th́ cũng như chết. Tôi có thằng bạn già, nó là thằng gàn có tiếng. Có lần tôi kể lên cho nó nghe hy vọng nó thông cảm. Ai ngờ nó không một chút nể t́nh thương hại lại bảo rằng:Đó là luật nhân quả có vay có trả, có tội phải đền không có ǵ oan ức kêu ca. Tội nặng trả nặng, nhẹ trả nhẹ, lưới Trời khó thoát làm tôi nổi cáo hỏi nó:

-Tao tội ǵ mà mày bảo phải đền?

Nó bèn nh́n tôi mà bảo:

-Ông nói vậy chứ trên đời ai mà chẳng có tội, chỉ có những thằng khẩu Phật tâm xà, đạo đức giả che lớp vỏ bên ngoài làm bộ đạo đức hiền như những con chó sói đội lốt chiên cừu. Nh́n vào bên ngoài có nhiều kẻ không biết tưởng chừng nó là tốt, là số một, nhưng thật ra chúng chỉ là một lũ bỉ ổi, hèn hạ. Nhiều khi ông cứ tưởng ông hiền lành. Đó chỉ tại ông chủ quan.

Lư luận của nó vừa gàn vừa rắc rối nhưng tôi cần nó để nói chuyện bố láo khôi hài. Những chuyện cười, nửa tiếu lâm, nửa ngông, những chuyện nhân t́nh thế thái phải giải tỏa không th́ bể bụng.

Đă từ lâu tôi tu, bỏ rượu tất cả các thứ lỉnh kỉnh mà các cụ Cao Bá Quát, Tú Xương bị mắc phải suốt đời. Nhưng v́ là ngày xuân nên tôi kềm không nổi bèn khệ nệ lấy chai Cognac VSOP cất từ lâu trong tủ kính ra mà pha với soda định bụng là uống một hai ly thưởng xuân nhưng rồi cứ chén này kéo thêm chén khác. Chẳng mấy chốc mà chai rượu cạn khô, mấy đỉa nhậu nem chả, củ kiệu, ḅ lúc lắc..V..V..cũng tiêu luôn.

Tôi say khướt lê lên tới pḥng ngủ ở trên lầu là nằm chiêng ra mà ngáy. Chắc là tôi ngủ rất say th́ lại thấy ḿnh đang ở giữa một phiên ṭa. Tôi là một trong những bị can. Một phần lớn khác là bọn tai to mặt lớn, bọn ác ôn côn đồ, bọn thần đánh thánh đâm có dính dáng đến những tội tày đ́nh động Trời động Đất.

Một phiên thượng h́nh rất đặc biệt để xử những tên tội trọng ở trên trần thế. Tôi cứ đinh ninh ḿnh chỉ là một kẻ được kêu làm nhân chứng v́ bản tính hiền lành suốt đời đâu có dính dáng ǵ đến đại sự. Trên ṭa xử án thấy xuất hiện Diêm Vương oai vệ, dưới hai hàng quỷ sứ tay cầm chĩa ba mặt thằng nào cũng dữ dằn lại có bầy chó ngao nhăn răng trông thật ghê rợn. Tuy là ngủ rất say nhưng tự nhiên tôi thấy được đây là chốn Diêm phủ. Tại sao ḿnh lại ở đây? Nhưng mà kẹt cứng vào đây là hết lối ra.

Sau khi Diêm Vương yên tọa th́ bọn quỷ sứ kéo vào một bọn Việt Cộng. Chúng nó già có trẻ có, đàn ông đàn bà đủ cỡ đều bị xiềng cổ lại bằng xích to tướng. Bọn quỷ sứ kéo śnh sịch chúng ra trước ba ṭa.

Có bọn cán bộ cao cấp mang áo bốn túi, ăn đặc táo, có hộ lư hầu hạ, đấm bóp. Chúng nó to lớn ph́ nộn, khác hẳn với bọn cán áo hai túi, bọn du kích răng đen mă tấu, đội nón cối đeo dép râu. Chúng nó vào đến đây là ṭa Diêm Vương mà trông c̣n ngang tàng đầu trâu mặt ngựa có vẻ không sợ sệt.

Tôi buột miệng định kêu lên những tiếng chửi rủa, đả đảo, nhưng cái thằng quỷ sứ đứng bên cạnh nó suỵt bỏ hai tay lên miệng bảo im.

Phiên ṭa bắt đầu. Diêm Vương phán bảo:

-Bọn mày ở trên trần làm ǵ mà cả triệu người đ̣i đền mạng?

Cả bọn kêu oan:

-Thưa Diêm Vương, chúng con vâng lệnh Bác, đảng, các đồng chí vĩ đại làm nhiệm vụ giải phóng cho dân nghèo được hưởng thiên đàng cộng sản chứ có tội t́nh ǵ.

Tức th́ trên cái màn ảnh thật lớn xuất hiện những cảnh mà chính tay bọn chúng đang chôn sống tập thể hằng ngàn người phần lớn là trẻ em, đàn bà trong vụ Tết Mậu Thân ở Huế. Tiếp đến là những cảnh pháo kích trên Đại Lộ Kinh Hoàng giết hằng ngàn kẻ vô tội khác, kế đến là vô số chém giết khác kể không hết.

Những nạn nhân này kêu oan thảm thiết và xin đền mạng.

Diêm Vương nghiêm mặt bảo:

-Bằng chứng sờ sờ ra đó. Chúng mày c̣n chối nữa không?

Cả bọn khóc ṛng lên kêu oan và bảo rằng chúng chỉ làm theo lời dạy của Bác, của đảng và các đồng chí vĩ đại.

Tức th́ một màn ảnh khác hiện lên khủng khiếp. Đó là một cái vạc dầu sôi sùng sục trong đó có những đồng chí vĩ đại, Tây có, Ta có, Tàu có. Có những tên râu xồm, lại có tên không râu, có tên râu cḥm, râu dê, râu mép rên la thảm thiết. Tuy là nằm trong vạc dầu sôi sùng sục nhưng v́ là những nét mặt nổi tiếng từ xưa nên cũng dễ nhận.

Là thế đấy! Khi sống hét ra lửa nắm quyền sinh sát cả nước trong tay. Bây giờ chết xuống âm phủ làm ma đày vạc dầu sôi.

Ôi! đời sao mà chán thế? Tôi tự nhủ.

Diêm Vương bèn kư lệnh cho cả bọn đi theo các đồng chí vĩ đại. Đàn quỷ sứ ác ôn kéo chúng đi śnh sịch giữa những tiếng kêu van thật tội nghiệp.

Kế đến công tố viện đọc lên một bản án khác và đ̣i các bị can vào tŕnh Diêm Vương. Đến mấy trăm người. Người nào cũng to lớn mập mạp. Nh́n vào tôi bổng sững sờ muốn kêu lên v́ ngạc nhiên nhưng con quỷ sứ đứng bên cạnh trừng mắt tôi không dám lên tiếng. Mà không ngạc nhiên làm sao được. Trong đám bị can tôi nhận ra nhiều người mà tôi biết.

Họ là những vị tai to mặt lớn ăn trên ngồi trước một thời oanh liệt.

Những người mà hồi xưa cứ mỗi lần có phi vụ VIP là tôi phải mang áo bay đen, đội mũ đỏ, mang huy hiệu đầy ngực, rồi đứng nghiêm người chào. Tội ǵ mà họ phải vào đây?

Cả bọn đứng khép nép chứ không phách lối hống hách. Bỗng có một tiếng nghiêm thật lớn. Cả bọn như cái máy kể cả tôi bèn tự động đứng dậy nghe công tố viện đọc bản án tập thể.

Bản án do chính Diêm Vương đọc:

-Các bị can này phạm tội rất nặng:Diêm Vương phán. Bọn bây bất tài vô tướng, chưa đánh đă chạy, làm cả triệu người dân lẫn lính chết oan mạng. Cả bọn kêu lên thảm thiết là bị oan ức và đổ lỗi cho các quan thầy Mỹ. Tức th́ trên màn ảnh thấy xuất hiện:Những cảnh chính các vị này ung dung bước lên tàu bay Mỹ đi ra khỏi nước theo sau cả bầu đoàn thê tử như đi du lịch. Một cảnh khác là những người lính chiến VNCH được lệnh tử thủ bấy giờ như rắn mất đầu. Tuy vậy họ vẫn can đảm cầm súng chiến đấu một mất một c̣n với VC.

Sau cùng là cảnh hằng ngàn vạn người đang chen chúc lên hạm đội Mỹ.

Những thây người rải rác trên con đường số 7 , trên những băi biển Sơn Chà, Thuận An...lính tráng và dân chúng chết vô số. Trên những chiếc ghe nhỏ bé, cả hàng triệu người khác, kẻ th́ bị chết ch́m hoặc bị bọn hải tặc hăm hiếp...vv...

Quỷ công tố viện dơng dạc lên tiếng hỏi:

-Chúng bay đă thấy tận mắt những điều do chúng bay gây ra chưa? Cả bọn xin được giảm án và xin có cơ hội để làm lại ván bài cứu nước cứu dân khác. Chúng cam kết lần này chúng sẽ không bỏ chạy không hèn nhát như lần trước nếu có cơ hội trở lại nắm chính quyền.

Diêm Vương nghiêm mặt bảo:

-Chúng mày vào đến đây c̣n ngoan cố, c̣n giở tṛ gạt gẫm. Tội c̣n nặng hơn.

Quỷ công tố viện đọc bản án:

-Cho vào vạc dầu sôi một ngàn năm. Sau đó cho về đầu thai làm trâu ngựa một ngàn năm nữa.

Tôi nghe tiếng khóc la thảm thiết, sau đó bọn quỷ sứ kéo cả bọn đi. Tôi nghĩ rằng cái vạc dầu phải lớn lắm chắc bằng cái sân vận động mới chứa đủ.

Về phần tôi th́ nghĩ rằng bản án quá nặng và thiếu công bằng. Đáng lẽ phải lôi cả mấy tay đầu nậu mắt xanh mũi lơ, những bọn phản chiến, những tên đội lốt tu hành, những thằng ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản đứng vào hàng bị can mới đúng. Tôi thấp cổ bé họng không dám lên tiếng.

Kế đến bọn quỷ sứ kéo ṣng sọc một đám Không Quân. Phần lớn mang áo bay, nón bay, râu ria tên nào cũng đẹp trai và hào hoa phong nhă. Tôi nhận ra đều là bạn đồng nghiệp hay những người quen biết cũ không ai xa lạ. Tôi đang lẫm bẩm:

"Tội ǵ vậy cà?" và định lên tiếng kêu và mừng rỡ. "Ít nhất, ḿnh cũng không cô đơn".

Diêm vương dơng dạc hỏi:

-Bọn này trông oai hùng và đẹp trai, vậy mà phạm tội ǵ?

Quỷ sứ công tố viện liền nh́n Diêm Vương rồi kính cẩn tâu:

-Chúng nó trông th́ hiền lành bảnh bao đấy nhưng là những thằng chuyên môn làm hại đời không biết là cơ man nào kể, là đàn bàn con gái ở trên dương gian , trong số đó có cả mấy đứa cháu gái của bổn quỷ.

Diêm vương nghĩ ngẫm một hồi lâu. Ông nháy mắt nh́n quỷ công tố viện rồi tủm tỉm cười:

-Kể ra th́ bọn chúng là gian ác hại đời con gái nhà lành đấy, nhưng nghĩ ra cho kỹ th́ cũng nên phạt lấy lệ để tránh tiếng. Hồi c̣n trẻ, tôi và ông cũng có một thời gian từng ăn chơi như chúng. Đứa nào tội quá nặng không tha thứ được th́ cho vào vạc dầu. Đứa nào tội nhẹ biết ăn năn hối cải th́ cho đầu thai làm hoạn quan.

Cả bọn nhao nhao xin thả vào vạc dầu chứ không chịu đầu thai làm hoạn quan.

Cả bọn xin Diêm Vương niệm t́nh tha thứ. Từ nay sẽ chừa bỏ.

Diêm vương có vẻ xiêu ḷng.

-Thôi ta cũng nể t́nh tha cho bọn bay lần này, nhưng đừng có tái phạm nghe chưa.

Cả bọn đồng bái tạ Diêm Vương, cám ơn rối rít.

Bỗng có tiếng la ó phản đối từ hậu trường. Bà Diêm Vương từ pḥng sau bước ra.

-Tôi hỏi thử ông, làm ăn như vậy coi có được không? Ông là Diêm Vương, làm chánh án mà c̣n bố láo vậy đó sao? Ông không sợ búa ŕu dư luận của bọn quỷ sứ mà thiên vị như vậy thật không biết xấu hổ tí nào.

Nghe Diêm Vương bà bảo vậy, Diêm Vương tái mặt liền ra giọng chững chạc nghiêm nghị:

-Quỷ sứ đâu?

Có nhiều tiếng dạ ran.

-Đem bọn này xuống từng chót địa ngục. Cho chúng vào vạc dầu. Nhớ đổ nhiều dầu cho thật nóng.

Bọn quỷ sứ dạ ran. Sau đó tôi thấy cả bọn, tướng có, tá có, úy có đều bị bọn quỷ sứ điệu đi trong tiếng than thảm thiết.

Tôi tưởng phiên ṭa đến đây là chấm dứt, có ư mừng thầm. Bổng quỷ công tố viện đọc tên tôi lên. Rơ ràng là tên tôi. Tôi cố trấn tĩnh xem thử tai ḿnh có nghe lầm không? Tại sao lại tôi? Chưa kịp mô tê ất giáp th́ hai thằng quỷ sứ nắm hai tay kéo tôi śnh sịch trước mặt Diêm Vương. Diêm Vương nh́n tôi bảo:

-Thằng này gan ruột bao nhiêu mà dám làm những việc động trời?

Tôi khóc lóc thảm thiết kêu oan th́ tên quỷ sứ nó bảo im, không được ngoan cố.

Công tố viện bèn đọc lên một bản án kê khai hai tội rất nặng:

"Thứ nhất:Tàn sát sanh linh.

Thứ hai:Liên đới chịu trách nhiệm về cả gần ngàn đứa con rơi rớt và cả ngàn người đàn bà con gái vô tội bị dụ dỗ làm hư cả cuộc đời và bị bỏ rơi dở sống dở chết không nơi nương tựa."

Tôi hoảng hốt kêu oan, xin xét lại, tức th́ trên màn ảnh hiện ra một cảnh rùng rợn:Một con ḅ rừng to tướng đang nằm giẫy giụa chết trên đồng cỏ.

Tôi nhớ ra rồi. Câu chuyện xảy ra như thế này:

Đó là một buổi chiều đẹp trời cách đây non 40 năm, tôi bay liên lạc từ Quảng Đức trở về Ban Mê Thuột qua cánh đồng Lạc Thiện đang mơ mộng nh́n trời khẻ huưt gió rồi nhận nắm thuốc rê vào óng điếu. Thuốc rê là loại thuốc rất mạnh mà người Thượng hay hút. Mấy hôm rày tôi cạn túi không mua được loại Half and Half của Mỹ thơm ngon nên hút thuốc rê đỡ ghiền, bỗng cái thằng Hoa Heo, hoa tiêu phó, nó bấm microphone mà nói trỏng:

-Ông ơi! nó bảo.

-Ǵ mày? Tôi hỏi.

Nếu có chai bia lạnh uống vào th́ khỏe biết chừng nào?

Thằng Hoa Heo là một tên đại bố láo. Nó mập như con heo, bụng nó phệ như cái trống, mặt nó to ph́nh trên cái cổ liền, cặp mắt nó láu lỉnh cười hiùp lại mỗi khi nhậu đă. Nó là cái thằng ma lanh ma cuội lại biết rơ tật xấu kẻ khác, mỗi lần nó găi là y như đúng phóc ngay chỗ ḿnh đang ngứa. Nghe nói bia lạnh trong lúc bất ngờ là tôi thấy xuất hiện lên trước mắt những chai vừa được lấy trong tủ lạnh ra, đặt trên bàn la liệt những món gà xối mỡ, ếch chiên bơ, lươn lẩu...vv...

Nó thấy tôi yên lặng không trả lời, nó đoán biết được tôi đang lên cơn ghiền thèm bia bèn tâu thêm:

-Ông ơi, ông làm ngơ cho đàn em kiếm con mồi tối nhậu chơi.

Tôi chưa kịp trả lời, đă thấy chiếc H-34 bay là trên mặt đồng cỏ, trước mặt là một bầy ḅ rừng to tướng đang chạy toán loạn. Tiếng súng nổ liên hồi. Một con gục xuống tức th́, cơ khí viên như đă lành nghề, nhảy vụt xuống trồng dây thừng vào cổ buộc chặt vào cần trục. Con ḅ chắc phải nặng đến ngàn kư. Tàu bay phải dùng tối đa sức máy mới cất cánh nổi.

Tôi bèn phát lên hai tiếng ĐM:

-Tụi bây làm bậy coi chừng crash thấy mẹ.

Thằng Hoa Heo nh́n tôi, nó bảo: Ông chủ yên trí lớn. Nghề của tụi tui mà. Làm sao crash được.

-ĐM, như vậy là chúng nó đă làm vụ này quen nhiều lần rồi chứ phải chơi. Thật là bố láo. Vậy mà mỗi lần họp phi đoàn hằng tuần, chúng nó im thin thít, không thằng nào đá động đến chuyện săn bắn trái phép.

Tối đó một bàn nhậu đầy bia rượu các thứ, bày đầy bàn trong tiệm ăn Cao Nguyên. Mấy ngày hôm nay cạn túi, nay được một bửa thật phủ phê. Tôi say khướt không biết đường về, cả bọn đỡ tôi lên xe rồi đưa lên khách sạn Darlac đẩy tôi vào pḥng. Tôi định nằm xuống ngủ th́ bổng ngạc nhiên thấy một người đàn bà khá được, áo quần hở hang khêu gợi đang mỉm cười. Tôi liền bảo rằng:

-Thôi cảm ơn cô, tôi mệt lắm, bay cả ngày rồi quá chén, không làm ǵ được đâu, cô cứ đi đi, rồi nằm ngay ra giường ngủ say như chết.

Sáng hôm sau, tôi c̣n đang ngủ rất say th́ có tiếng đập cửa rầm rầm. Cả bọn đẩy cửa vào, đứa nào cũng áo bay, mũ nón súng đạn đầy người, tôi tung mền dậy th́ thấy ḿnh đang trần truồng như nhọng. Bên cạnh lại có cả con bé khi tối. Bảo nó đi rồi mà không hiểu sao giờ này lại c̣n nằm đây. Thế mới chết, c̣n thể thống đếch ǵ nữa? Thật là tai hại, không biết ăn làm sao nói làm sao?

Đă mười giờ sáng. Phi vụ dự trù cất cánh 9 giờ. Tôi phát tức chửi thề:

-Bố tiên sư chúng mày hại ông.

-Ông ơi, nhờ ông một tí, ông thông cảm cho anh em chứ có ai ăn gạo xay uống nước lă mà bay bổng tháng này qua năm khác được đâu. Làm vậy th́ thối phổi chết, không cần pḥng không Việt Cộng. Lư tưởng một ḿnh ông, đâu làm ǵ được. Chán đếch ǵ bọn ngồi mát ăn bát vàng chỉ bay bằng mồm, bọn ăn chơi phè phỡn, bọn nâng bi, lưng mềm, lẻo mép, lon lá lên đều đều, c̣n ông và bọn tôi đây chịu trận, thí mạng cùi chết bỏ.

Nói xong, nó đặt trên bàn mười hộp thuốc lá Half and Half.

Tôi năn nỉ Diêm Vương niệm t́nh tha thứ. Đó chẳng qua là quá túng mà làm liều, tức th́ màn ảnh thứ hai hiện lên. Hàng ngàn hàng vạn con nai, mễn, heo, ḅ rừng ở vùng Khánh Dương, Pleiku, Ban Mê Thuột...vvv...bị trực thăng tàn sát mà diệt chủng. Đàng xa xa có độ hai ba trăm phi công, cơ phi, xạ thủ, áo đen, mũ đỏ, vàng, xanh đủ màu, mặt mũi phè phỡn người to lớn đẫy đà.

Diêm Vương liền phán hỏi:

-Mày có biết bọn chúng nó không?

-Dạ, con có nhớ một vài tên thôi. Những tên lái H-34 hồi con c̣n làm phi đoàn trưởng. C̣n bọn kia chắc mới đến con không trách nhiệm được.

Tức th́ một tiếng đập bàn:

-Mày c̣n ngoan cố hả? Mày nh́n vào chúng nó đeo cái huy hiệu ǵ đó, có phải là con voi trắng đó không?

-Dạ, chúng đi hành quân xa làm chuyện phạm pháp, con không kiểm soát nổi.

Quỷ công tố viện bèn chỉ vào mặt tôi mà mắng lớn:

-Thế mày không nhớ câu châm ngôn của tướng tư lệnh mày bảo:"L’oeil du maitre" hay sao?(Mắt của bực thầy)

-Dạ thưa ông tướng tư lệnh là người thông minh uyên bác lại đạo đức ngang hàng với các vị thánh hiền có con mắt đó chứ như con là người trần chỉ có mắt thịt làm sao so sánh nổi.

-Nhà ngươi cấp dưới mà không chịu noi gương đạo đức của cấp trên là một tội nặng, nhà ngươi có biết không?

Tôi biết ḿnh đang ở thế bí, trước sau ǵ cũng chịu tội bèn nói liều:

-Dạ thưa quỷ công tố, con biết cái đó là tội nặng, nhưng v́ là kẻ tầm thường, nh́n không xa, hiểu không rộng cho nên chỉ bắt chước những chuyện xấu.

-Mày ngoan cố muốn chạy tội, đổ lỗi cho kẻ khác phải không?

-Dạ con không dám, không dám! Con chỉ kêu oan.

Diêm Vương đang đọc thêm hồ sơ rồi đánh hừ một tiếng, có vẻ giận dữ trầm trọng lắm:

-Bọn chúng không những bắn nai, mễn, ḅ, heo, cọp, mà c̣n mổ bụng lấy nai hàm nằm, lấy xương làm cao, cắt sừng ngâm rượu uống. Đứa nào cũng mập tṛn, mặt mũi đỏ ăm cũng 35 dê xồm.

Những thành phố lớn như Nha Trang, Dalat, Ban Mê Thuột, Quy Nhơn mà chúng bỏ con rơi con rớt th́ c̣n châm chế được. Đàng này đến những hang cùng ngỏ hẻm như Quảng Đức, Tuy Đức, Liên Khàng, Lâm Đồng, Phan Rí Chàm, Tam Quang, Bồng Sơn, Phú Bổn, Kontum, ĐắcTô, Đắc Péc...vvv...mà cũng đầy rẫy con rơi của chúng nó.

Bản án được đọc lên:

-Đày xuống vạc dầu ở dưới đáy địa ngục.

Tôi khóc nức nở, nhưng bọn quỷ sứ cứ nắm hai tay mà kéo đi ṣng xọc. Đi được một khoảng bỗng có một bọn quỷ cái độ 20 con chận đường lại. Con nào cũng ngực to, vú căng, mong tṛn, sức lực dồi dào. Chúng bảo thằng này mới đại dê xồm thủ phạm số một phải để chúng nó trị. Nói xong, cả bọn xông vào định bắt tôi. Tôi dơ tay, vừa quát vừa kêu lên:

-"No can do! No can do!"

May nhờ có bọn quỷ hộ tống tôi mới thoát. Mẹ kiếp:Ông thà chết trong vạc dầu c̣n hơn để chúng mày bề hội đồng. Tiếp tục đi quanh quất rất lâu mới xuống đáy địa ngục.

Cả một vạc dầu to lớn sôi sùng sục đang để dành chỉ một ḿnh tôi. Tôi rú lên một tiếng khủng khiếp và mở mắt dậy.

Trời!Thật khủng khiếp. Thế này th́ làm sao dám lên giường ngủ nữa. Chắc thế nào không sớm th́ muộn rồi cũng phát điên, chết ṃn chết dần c̣n khủng khiếp cả trăm lần.

Trong đêm đem tối tôi bỗng sinh bi quan hơn là cái bản tính đă bi quan vốn sẵn có của tôi.

Phải chăng cuộc đời là phù du? Là phù du nối tiếp phù du.

Mạc Vân

Thần Tượng Một



-- (Việt Nhân @ Filson.Com), February 16, 2005


Moderation questions? read the FAQ