Kỷ niệm Hiệp Định Paris: từ Vinh Quang quá khứ đến Ô Nhục thời đại

greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread

Kỷ niệm Hiệp Định Paris:

từ Vinh Quang quá khứ đến Ô Nhục thời đại

Lội Ngược

Sau Hiệp Định Paris, kư ngày 27.01.1973, người ta nhắc tới câu thơ "Nam quốc sơn hà, Nam đế cư" (được coi như Tuyên Ngôn Độc Lập của dân tộc ta đổi với Bắc triều), với hàm ư Hiệp Định Paris cũng là văn bản thừa nhận Độc Lập của dân tộc ta đổi với thế giới và mở ra một kỷ nguyên mới, Kỷ Nguyên Độc Lập (1), kể từ khi bị thực dân Pháp xâm chiếm tới ngày này.

Sau ngày 30.04.1975, bộ máy tuyên truyền của Hà Nội đưa ra luận điểm "kể từ nay, đất nước ta sạch bóng quân thù" và nhắc lại câu "nhân dân ta sẽ xây dựng lại đất nước bằng 5, bằng 10 ngày nay" (tuyên bố của ông Hồ Chí Minh khi Mỹ bắt đầu oanh tạc miền Bắc, chiến tranh lan rộng ra trên toàn lănh thổ Việt Nam).

Về mặt lịch sử, nh́n từ góc độ Cách Mạng Tháng Tám (khởi đầu là cuộc cách mạng giải phóng dân tộc), trải qua gần 30 năm chiến tranh (1945-1973), chí ít là về mặt lư thuyết, với văn bản lịch sử này, người ta có thể coi đây là kết quả của cuộc đấu tranh giành độc lập của dân tộc ta, với bao hy sinh, gian khổ, mất mát của nhân dân ta (đại đa số là nông dân ta gánh chịu).

Khi nh́n lại lịch sử, từ sau Hiệp Định Paris, 30 năm đă qua, chúng ta không khỏi bàng hoàng, xót xa khi thấy từ Vinh Quang quá khứ (1973) lại biến thành Ô Nhục thời đại:

1. Một năm sau Hiệp Định Paris, năm 1974, Trung Quốc đem quân xâm chiếm quần đảo Hoàng Sa, lúc đó thuộc chủ quyền của Việt Nam Cộng Ḥa (VNCH, miền Nam cũ). Có lẽ theo tính toán của họ, th́ :

Hoa Kỳ đang bỏ rơi miền Nam và cả Đông Dương (với kế hoạch Việt Nam hóa chiến tranh hay nói cách khác là "thay đổi mầu da của xác chết", c̣n kết quả của cuộc chiến này không c̣n là mối quan tâm của Hoa Kỳ), chiến tranh Việt Nam sắp kết thúc và đây là cơ hội để chiếm Hoàng Sa v́ khó có khả năng Hoa Kỳ can thiệp trở lại và đối đầu với Trung Quốc trong thời điểm này, VNCH c̣n phải nỗ lực tiếp tục chiến tranh nên không có sức đề kháng, c̣n Việt Nam Dân Chủ Cộng Ḥa (VNDCCH, miền Bắc cũ) chịu ảnh hưởng, áp lực của họ nên tất nhiên không dám hó hóe; do đó, đây là cơ hội bằng vàng để tạo ra t́nh trạng đă rồi.

Ngày nay, đối với Trung Quốc, quần đảo Hoàng Sa đă thuộc về họ, không c̣n điều ǵ phải thương thuyết cả !

Sau đó, theo chính sách gặm nhấm, Trung Quốc đă liên tục, từng bước chiếm đóng một số đảo trong quần đảo Trường Sa, lập các đầu cầu quân sự tại các đảo này và họ sẵn sàng "thương thuyết" song phương với một số nước trong vùng cũng lên tiếng đ̣i chủ quyền, ngoại trừ Việt Nam (!), v́ đối với họ Việt Nam không có tiếng nói nào tại quần đảo này cả (viện dẫn công hàm của Thủ Tướng Phạm Văn Đồng gửi Thủ Tướng Chu Ân Lai trước đây).

Để thấy rơ hơn ư nghĩa của việc Trung Quốc, năm 1974, xâm chiếm quần đảo Hoàng Sa, hăy giả sử là từ sau 30.04.1975, nếu quần đảo Hoàng Sa vẫn c̣n là của Việt Nam, th́ việc các nước khác, kể cả Trung Quốc, muốn xâm chiếm các quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa th́ không phải là việc dễ !. V́, ngoài lănh vực quân sự (là điều Trung Quốc có khả năng thực hiện), trên mọi lănh vực khác (chính trị, ngoại giao, ...) điều này có nghĩa là có chiến tranh giữa hai nước; trong trường hợp Trung Quốc chiếm được Hoàng Sa, th́ điều này có nghĩa là Trung Quốc sử dụng vũ lực xâm lăng nước ta !. Chính v́ Trung Quốc đă chiếm được quần đảo Hoàng Sa nên họ dễ dàng dùng chính sách gặm nhấm song song với áp lực chính trị để từng bước lấn chiếm một số đảo trong quần đảo Trường Sa, các cuộc đụng độ được giới hạn mức độ để tránh sự chú tâm của dư luận.

2. Năm 1979, lợi dụng lúc Việt Nam đang phải đối phó với Pôn-pốt (tay sai của Trung Quốc) ở miền Nam (có nghĩa là quân chính quy tập trung ở vùng biên giới Việt-Miên, tại biên giới Việt-Trung chỉ c̣n lại quân địa phương mà thôi), Đặng Tiểu B́nh đem quân sang đánh, để "cho Việt Nam một bài học". Trong cuộc chiến tranh biên giới này, Trung Quốc đă lấn chiếm nhiều vùng biên giới, sau đó gài hàng chục triệu quả ḿn trước khi rút quân (2), khiến cho Việt Nam không dễ ǵ lấy lại các vùng bị lấn chiếm. Có lẽ họ đă chuẩn bị tiền đề cho một Hiệp Định Biên Giới Việt-Trung sau này !. Cũng cần nhắc lại là trước và sau chiến tranh biên giới, Trung Quốc vẫn thường xuyên lấn chiếm các vùng đất khác dọc theo biên giới và chẳng ai ngây thơ tới nỗi nghĩ rằng các vùng đất bị lần chiếm chỉ là các nơi "khỉ ho, c̣ gáy", có mất cũng không sao !, các chiến lược gia của họ tất nhiên phải tính toán địa điểm và giá trị chiến lược của các địa điểm mà họ muốn lấn chiếm (thí dụ: các cao điểm và sử dụng các sắc tộc miền núi)

3. Năm 1999, Hiệp ước biên giới trên đất liền giữa nước Cộng ḥa Xă hội Chủ nghĩa Việt Nam và nước Cộng ḥa Nhân dân Trung Hoa, kư tại Hà Nội ngày 30-12-1999, do bộ trưởng ngoại giao Trung Quốc Đường Gia Truyền (Tang Jia-xuan) và bộ trưởng ngoại giao Việt Nam Nguyễn Mạnh Cầm kư.

Ngoại trừ các quan chức chóp bu của đáng CSVN, không ai biết ǵ về nội dung của hiệp ước, do đó chúng ta có quyền nghi ngờ rằng đây là hiệp ước "nhượng đất" cho Trung Quốc, v́ nếu đây là một hiệp ước (tương đối) b́nh đẳng, Việt Nam không bị thiệt tḥi quá đáng th́ chẳng việc ǵ Hà Nội phải dấu diếm cả. Một dấu hiệu của sự "nhượng đất" này là ông Lê Khả Phiêu đă bị mất chức Tổng Bí Thư sau đó, trong đại hội 9 đảng CSVN, v́ bị chê trách là đă nhượng bộ Trung Quốc quá nhiều và theo các nguồn tin ở trong nước th́ chính hai ông Đỗ Mười và Lê Đức Anh đă chửi ông Phiêu là "ngu" và đă tiết lộ một số nhân nhượng trong hiệp ước với mục đích là hạ bệ ông này.

V́ Hà Nội mới chỉ công bố Hiệp ước này (ngày 29.08.2002, trên báo Nhân Dân điện tử, trong mục "Đời Sống Chính Trị", tiểu mục "T́m hiểu pháp luật" (!)) và không công bố các bản đồ (mặc dù chính Thứ trưởng Bộ Ngoại giao Lê Công Phụng đă tuyên bố: "Bộ bản đồ này là một bộ phận cấu thành và không tách rời của Hiệp ước năm 1999." ! (3)), phụ lục đính kèm, nên không ai biết đich xác là Việt Nam mất bao nhiêu đất đai và đây có phải là các vùng đă bị xâm chiếm trong cuộc chiến tranh biến giới hay không (nói cách khác, đây có phải là hiệp ước nhằm chính thức hóa các vùng đă bị Trung Quốc lấn chiếm hay không). Theo ước tính của những người trong nước th́ mất khoảng 720-900 km2 (so với Tân Gia Ba chỉ có khoàng 660 km2).

4. Năm 2000, Hiệp định phân định lănh hải, vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa trong Vịnh Bắc Bộ giữa nước Cộng ḥa Xă hội Chủ nghĩa Việt Nam và nước Cộng ḥa Nhân dân Trung Hoa, kư tại Bắc Kinh ngày 25-12-2000, do bộ trưởng ngoại giao Trung Quốc Đường Gia Truyền và bộ trưởng ngoại giao Việt Nam Nguyễn Dy Niên kư, có chủ tịch Trung Quốc Giang Trạch Dân và chủ tịch nước Việt Nam Trần Đức Lương chứng kiến. Hiệp định này được kư cùng một lúc với Hiệp định hợp tác nghề cá ở Vịnh Bắc Bộ giữa Chính phủ nước Cộng ḥa Xă hội Chủ nghĩa Việt Nam và Chính phủ nước Cộng ḥa Nhân dân Trung Hoa.

Cũng giống như Hiệp ước biên giới, cho tới nay, Hà Nội không công bố hai Hiệp định này, chỉ được biết qua miệng ông Thứ trưởng Ngoại giao Lê Công Phụng trong cuộc phỏng vấn "dành cho phóng viên VASC Orient trong chiều 28/1/2002" (4): "chúng ta được 53,2% tổng diện tích và Trung Quốc được 46,8% tổng diện tích Vịnh Bắc Bộ".

So với Hiệp Ước Thiên Tân kư giữa Pháp và nhà Thanh, với Hiệp định phân định lănh hải, vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa trong Vịnh Bắc Bộ th́ Việt Nam mất khoảng 10.000 km2 vùng biển, đâu là cơ sở pháp lư, công pháp quốc tế để biện minh cho sự mất mát to lớn này ?. Hơn nữa, từ sự mất biển này, đâu là các hậu quả về kinh tế, quốc pḥng, ngoại giao, ... ?.

Hiệp định hợp tác nghề cá, với bề ngoài có vẻ như là một hiệp định kinh tế, nhưng điều này cũng có nghĩa là Trung Quốc có quyền giao thông và khái thác vùng biển này và họ có dùng quyền này vào các mục đích quân sự hay không th́ không ai biết được.

Đối với Việt Nam, hai Hiệp định về lănh hải này có nghĩa là dân tộc ta không những bị thiệt tḥi rất lớn về kinh tế mà về quốc pḥng cũng cần đặt câu hỏi: Việt Nam c̣n có điều kiện tối thiểu và tối cần để pḥng ngự ?.



-- (Anh_Tam@M60.com), December 06, 2004

Answers

Response to Kỷ niệm Hiệp Định Paris: từ Vinh Quang quĂ¡ khứ đến Ă” Nhục thời đại

Đối với toàn vùng Đông Á và thế giới, hai Hiệp định về lănh hải này có ư nghĩa chiến lược rất lớn: điều này có nghĩa là Trung Quốc kiểm soát được Vịnh Bắc Bộ, và cùng với Hoàng Sa và một phần Trường Sa, làm bàn đạp khống chế toàn bộ vùng Biển Đông !

Các nước trong vùng và thế giới, đặc biệt là các cường quốc như Hoa Kỳ, Nhật Bản, ... sẽ phản ứng ra sao ?, khi Trung Quốc dễ dàng dùng đường biển chuyển hàng lậu, khả nghi, ... qua các nước trong vùng ?, khi giao thông trên Biển Đông bị Trung Quốc khống chế ?, khi Trung Quốc đang trở thành một cường quốc quân sự, với tham vọng bá quyền, bành trướng (5) và với những kẻ cầm quyền độc tài, dùng chiêu bài dân tộc quá khích, ôm mộng phục thù phương tây ?, ... Bài học lịch sử về Hitler c̣n đó, các chiến lược gia tây phương không đến nỗi dễ quên, hơn nữa, họ làm việc rất có hệ thống, do đó chắc chắn họ có các sách lược, phương án đề pḥng (tất nhiên là để bảo vệ quyền lợi của họ) (6).

Đối với dân tộc ta, câu hỏi cần đặt ra là: giả sử như Trung Quốc khống chế Biển Đông, từ đó có khả năng dẫn tới tranh chấp với các cường quốc khác như Hoa Kỳ, Nhật Bản th́ tương lai của dân tộc ta ra sao ?. Hơn nữa, với tiềm năng dầu khí ở vùng Trường Sa, cần nhắc lại câu "nơi nào có dầu khí, nơi đó có tiếng súng !" (Có thể ở Hoàng Sa cũng có dầu khí, nhưng nay Trung Quốc đă chiếm đoạt rồi, đụng vào th́ họ xiết cổ dân ta lại !. Trong khi đó ông Lê Công Phụng vẫn lên gân "hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa này là thuộc chủ quyền của Việt Nam" ! (3))

5. Cũng năm 2000, Tuyên Bố Chung Về Hợp Tác Toàn Diện Trong Thế Kỷ Mới Giữa Nước Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam Và Nước Cộng Ḥa Nhân Dân Trung Hoa, kư tại Bắc Kinh ngày 25 tháng 12 năm 2000, với Đại diện nước Cộng hoà Xă hội chủ nghĩa Việt Nam, Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Nguyễn Dy Niên và Đại diện nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Đường gia Triền.

Bản Tuyên Bố Chung này khẳng định:

Ix/ Hai bên nhất trí cho rằng, việc hai nước kư kết " Hiệp ước biên giới trên đất liền giữa nước Cộng ḥa Xă hội Chủ nghĩa Việt Nam và nước Cộng ḥa Nhân dân Trung Hoa", "hiệp định phân định lănh hải, vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa trong Vịnh Bắc Bộ giữa nước Cộng ḥa Xă hội Chủ nghĩa Việt Nam và nước Cộng ḥa Nhân dân Trung Hoa", "hiệp định hợp tác nghề cá ở Vịnh Bắc Bộ giữa Chính phủ nước Cộng ḥa Xă hội Chủ nghĩa Việt Nam và Chính phủ nước Cộng ḥa Nhân dân Trung Hoa" có ư nghĩa lịch sử sâu rộng, sẽ thúc đẩy hơn nữa quan hệ láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện giữa hai nước phát triển mạnh hơn nữa trong thế kỷ 21. Hai bên cam kết sẽ nghiêm chỉnh thực hiện các thỏa thuận liên quan đă kư kết giữa hai nước, tích cực hợp tác, nỗ lực xây dựng biên giới hai nước thành biên giới ḥa b́nh, hữu nghị, ổn định lâu dài. Tuyên Bố Chung này cũng khẳng định:

Tháng 2 năm 1999, Tổng Bí thư hai Đảng đă xác định phương châm 16 chữ phát triển quan hệ hai nước trong thế kỷ 21 là "láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai". Điều này phù hợp với lợi ích căn bản của nhân dân hai nước, có lợi cho ḥa b́nh, ổn định và phát triển ở khu vực và trên thế giới. ..... Để thực hiện có hiệu quả phương châm chỉ đạo 16 chữ, không ngừng thúc đẩy quan hệ hai nước bước sang một giai đoạn phát triển mới trong thế kỷ 21, hai bên đồng ư tăng cường và mở rộng hợp tác trong các lĩnh vực sau: ..... Mặc dù bản Tuyên Bố Chung này không phải là một hiệp định, vời các điều khoản cụ thể phải thực thi, nhưng có ư nghĩa chính trị rất lờn. Hăy xem bản Tuyên Bố Chung Thượng Hải, kư giữa Ḥa Kỳ và Trung Quốc năm 1972 (thời kỳ Mao bắt tay Nixon): về thực chất đây là một liên minh ma quỷ, giữa Ḥa Kỳ và Trung Quốc nhằm phá vỡ thế quân b́nh chiến lược "tam quốc" (Ḥa Kỳ, Trung Quốc và Liên Xô), đây là một nguyên nhân khiến về sau này Liên Xô "sập tiệm". Trở lại bản Tuyên Bố Chung, với 16 chữ vàng và Hợp Tác Toàn Diện Trong Thế Kỷ Mới: phải chăng điều này có nghĩa là Việt Nam đă bán linh hồn cho quỷ, nhóm cầm quyền Hà Nội đă chính thức tuyên bố thần phục Bắc Kinh ?, tiếp tục và vĩnh viễn trong thế kỷ mới ở thế môi hở, răng lạnh và nếu có tranh chấp Ḥa Kỳ - Trung Quốc, thi Việt Nam sẵn sàng làm đội tiền phong của phe xă hội chủ nghĩa (với 5 nước cộng sản c̣n lại) để đánh đế quốc Mỹ tới người (Việt Nam) cuối cùng, để bảo vệ quê hương (thử hai) của phe xă hội chủ nghĩa (là Trung Quốc) ?

Hơn nữa, đối với Trung Quốc, phải chăng Hợp Tác Toàn Diện Trong Thế Kỷ Mới cũng có nghĩa là Việt Nam không c̣n có thể có thái độ chống đối Trung Quốc như trong thời kỳ Tổng Bí Thư Lê Duẩn ?. Các chiến lược gia Trung Quốc không đến nỗi chậm hiểu, mau quên !. Và tất nhiên là họ phải đề ra các giải pháp, biện pháp, thủ đoạn để thực hiện ư đồ của họ; nói cách khác, đằng sau các Hiệp định, Tuyên bố chung, họ đă đem cái tḥng lọng thắt vào cổ dân ta rồi và khi cần th́ họ xiết cổ lại !.

* * *

Các sự kiện năm 1974, 1979, 1999 và 2000 đă phủ nhận câu "kể từ nay, đất nước ta sạch bóng quân thù" !. Nói cách khác "quân thù" không c̣n là thực dân Pháp và đế quốc Mỹ nữa mà chính là Trung Quốc, với chủ nghĩa bá quyền và chính sách bành trướng lănh thổ, lănh hải của họ !.

Chỉ cần nh́n lại lịch sử từ 1973 đến nay, theo đúng tŕnh tự thời gian với các mốc thời gian nêu trên, có thể khẳng định rằng Trung Quốc thực sự có âm mưu bành trướng và khống chế Việt Nam, rằng họ thực hiện ư đồ này rất có hệ thống, theo chính sách "tằm ăn lá dâu".

Để thấy rơ hơn ư đồ của họ, cần xem lại các sự kiện trước đó và t́nh h́nh hiện nay:

1. Ban đầu, trong thời 2 cuộc chiến tranh Việt Nam, Mao chỉ dùng các mẹo vặt để lấn chiếm đất đai, ve văn các sắc tộc vùng biên giới làm tay sai cho họ, cài người vào guồng máy đảng và nhà nước ta, rơ rệt nhất là trong vụ Cải Cách Ruộng Đất với ư đồ thay thế người đương quyền (chụp cho họ cái mũ cường hào, địa chủ) và có thể cả trong vụ Xét Lại, Chống Đảng (chụp cho họ cái mũ Xét Lại, là danh từ Mao dùng để ám chỉ Liên Xô; các ông Vũ Đinh Huỳnh, Hoàng Minh Chính, tướng Đặng Kim Giang, ... là nạn nhân của vụ án này; ngoài ra đây cũng là một cách để cô lập hóa Đại Tướng Vơ Nguyên Giáp) để cài người của họ vào các chức vụ trọng yếu. Khi thời cơ tới, họ thẳng thừng đem quân chiếm đóng quần đảo Hoàng Sa và sau đó liên tục lấn chiếm các ḥn đảo trong quần đảo Trường Sa, chuẩn bị làm bàn đạp chiếm trọn quần đảo này khi có cơ hội. Năm 1979, lợi dụng lúc Việt Nam đang phải đối phó với Pôn-pốt, Đặng Tiểu B́nh xua quân qua biên giới và rút về sau khi đă chiếm được các trọng điểm đúng với mục tiêu chiến lược của họ. Về mặt pháp lư, Hiệp ước biên giới trên đất liền, năm 1999, chính thức hóa các vùng đă bị Trung Quốc lấn chiếm; việc đóng cọc biên giới cũng có nghĩa là quân đội biên pḥng của họ thường trú tại đó và muốn đ̣i lại đất đai đă bị chiếm th́ chỉ c̣n nước nổ súng và trong trường hợp này Việt Nam sẽ bị họ (và có lẽ cả thế giới, Liên Hiệp Quốc, ...) kết án là xâm lăng Trung Quốc !. Việc "nhượng đất, nhượng biển" phải chăng là "kết quả" của việc cài tay sai vào trong guồng máy đảng, quân đội và công an (khi Trung Quốc đă có đủ người rồi th́ không ai có thể lên tiếng chống đối nữa) ?

2. Việc ông nguyên Tổng Bí Thư Lê Khả Phiêu sang cầu cạnh Trung Quốc đến mức bán đất, bán biển mong sao được họ "giúp đỡ" để giữ cái ghế ngồi của ḿnh, là một bằng chứng cho thấy là Trung Quốc đă có một đám tay sai và chắc chắn là không phải chỉ có ḿnh ông này chạy theo Trung Quốc.

Việc ông Phiêu không "trụ" được có thể có nhiều lư do khác nhau: 1) người lạc quan cho rằng dù sao đám tay sai này chỉ là thiểu số và nay ông ta bị "thất sủng" rồi th́ không c̣n ǵ phải lo nữa, 2) người bi quan cho rằng v́ ông ta quá kém cỏi không "phục vụ tốt" nên Trung Quốc phải bỏ và thay thế bằng tay sai khác (bị động thay ngựa), 3) bi quan hơn, có thể Giang Trạch Dân bỏ Phiêu v́ đă "hoàn thành nhiệm vụ lịch sử" và dùng ông này làm vật tế thần, chịu mọi tiếng xấu, đỡ đạn cho người mới lên "c̣n sạch" (chính sách thay ngựa từng giai đoạn) !. Cần nhắc lại là chính "triều đại" Nông Đức Mạnh đă thừa nhận Hiệp ước biên giới trên đất liền, kư 2 Hiệp Định về lănh hải và Tuyên Bố Chung !.

Một câu hỏi cần được đặt ra là với khả năng kinh tế hiện nay của Việt Nam, Hà Nội lấy đâu ra tiền để nuôi cả một guồng máy thống trị, bạo lực khổng lồ bao gồm đảng (2 triệu đảng viên), quân đội, công an (từ công an thường tới các đội công an đặc nhiệm, t́nh báo) ?

3. Ngoài "mẹo vặt" của Mao, "cho Việt Nam một bài học" của Đặng Tiểu B́nh, "mua chuộc tay sai" của cả ba vị Mao, Đặng và Giang, ngày nay Trung Quốc ư thức được sức mạnh kinh tế của ḿnh và khả năng dùng sức mạnh này để khống chế Việt Nam là điều khó tránh !.

Trước đây, "giặc ngoại xâm" có h́nh hài, văn hóa khác ta, thẳng thừng xâm chiếm nước ta, nh́n sơ cũng biết kẻ thù là ai. Ngày nay, "bóng quân thù" như ma quỷ, rắn độc ẩn nấp trong lùm cây, bóng tối, đội lốt người, bầy ra các mưu ma chước quỷ nhằm khống chế dân ta. Trong khi đó, dân ta, sống bằng cảm tính, bị bưng bít đủ điều và v́ vừa mới qua cơn đói khát nên mải mê nh́n miếng ăn trước mắt mà quên cả sự đời !. Từ Mùa Thu 1945 tới nay, đă gần 60 năm qua, dân tộc ta vẫn c̣n trầm luân trong bể khổ, chừng nào mới thấy bến bờ ?. Phải chăng người thời nay đành chịu lỗi với Tiền Nhân mà cảm khái:

Nam quốc sơn hà, nô lệ cư ! Bruxelles, ngày 27.01.2003 Lội Ngược

----------------------------- (1): Bản Tuyên Ngôn Độc Lập ngày 2.9.1945 chỉ có giá trị lư thuyết, v́ như mọi người đều biết, sau đó là thời kỳ chiến tranh. (2): Xem mục Thời Sự: Giai đoạn đầu của công tác phân định ranh giới Trung Quốc và Việt Nam vừa kết thúc (3): Xem Lê Công Phụng trả lời về những vấn đề liên quan đến biên giới (2) (4): VASC: Đây chỉ là một website, "trang nhà" của một cơ sở thương mại (một "provider Internet") mà thôi !. Xem Thứ Trưởng Ngoại Giao Lê Công Phụng Giải Thích Về Hiệp Định (1) (5): Xem Le Monde: Appétits rivaux en mer de Chine (bản đồ) (6): Xem ABC News 29/11/2002 - Hoa Kỳ và TQ có thể đụng nhau !

--------------------------------------------------------------------- ----------- http://www.ykien.net

-- (Anh_Tam@M60.com), December 06, 2004.


Response to Kỷ niệm Hiệp Định Paris: từ Vinh Quang quĂ¡ khứ đến Ă” Nhục thời đại

"Vinh Quang quá khứ đến Ô Nhục thời đại "

Tại sao ta quá bi quan như vậy ? Hăy nh́n lịch sử Tàu dô hộ ta ,ta dành lại ,Tàu lại đô hộ ta ,ta lại dành lại trên cả ngàn năm kia mà ? .

Bọn sán lăi cộng sản chỉ chiếm được VN có gần 70 năm quá dài với một đời người nhưng quá ngắn với lịch sử .

Chuyện ngày tàn của cộng sản sán lăi là chuyện đương nhiên nay mai ,chúng ta hăy hy vọng .

-- thich du thu (toollovers@comcast.net), December 06, 2004.


Moderation questions? read the FAQ