ANH NĂM CAM ANH TRƯƠNG VỔ VÀ ANH (CHỊ) VIỆT KIỀU

greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread

ANH NĂM CAM ANH TRƯƠNG VỔ VÀ ANH (CHỊ) VIỆT KIỀU Sổ Tay Thường Dân Tưởng Năng Tiến

Tôi đâu dám mỉa làng tôi nhỉ.

Tú Xương

- Theo dơi loạt bài về Năm Cam ?tôi cứ suy nghĩ một điều. Năm Cam là tên lưu manh thất học mà đă lũng đoạn hàng ngũ dảng và chính quyền cộng sản như vậy. Các tổ chức đấu tranh xưa nay cũng nhắm đến việc phá hoại và lũng đoạn bộ máy cai trị của cộng sản nhưng đă có tổ chức nào làm được như vậy đâu ?

Phan Văn Sách (trích mục "Ư Kiến Độc Giả", bán tuần báo Việt Luận, Sydney, Australia, số 1692, ngày 5 tháng 7 năm 2002)

Trong cuốn Văn Học Miền Nam Tổng Quan, do nhà Văn Nghệ in tại Hoa Kỳ (không ghi năm xuất bản), nơi trang 257, Vơ Phiến viết rằng: "các truyện của ông Doăn nhân vật nào cũng tốt, việc ǵ cũng có khía cạnh hay. Ông bất lực không tạo được người xấu, kể nổi việc xấu. Đọc sách ông thơm tho cả tâm hồn." Khi nghe tôi "mách" lại điều này, nhà văn Doăn Quốc Sĩ mỉm cười hồn hậu:

- Anh ấy v́ thương quá mà nói thế thôi?

Khi thương quá, hay ghét quá, chúng ta đều hay nói ? sảng. Đó là lẽ thường t́nh. Đâu phải đoạn văn nào trong tác phẩm của ông Doăn cũng khiến cho người đọc cảm thấy "thơm tho cả tâm hồn". Tương tự, không phải tất cả những nhân vật trong truyện kể của ông ấy đều đáng yêu, dễ mến, chân thành, hào phóng, can đảm, chí t́nh, chung thủy, kín đáo, hiền đức, thánh thiện, lạc quan, tươi mát, quyến rũ, hoạt bát, dí dỏm, khả tín, hồn nhiên, trong sáng, hiền lành, đôn hậu, đẹp đẽ, tài hoa và khỏe mạnh?như nhau. Xin đơn cử một thí dụ: anh Trương Vổ.

V́ đôi môi hơi dầy và hàm răng trước bị hô, lại thêm cái tính hay dở tṛ cớt nhả thô tục với phụ nữ nên anh bị những cô gái trong làng đặt cho cái tên hiệu là Trương Vổ. Tên thật của anh là Chủy. Thân phụ anh ta là một nhà nho lỡ vận, tính t́nh hiền lành sinh sống bằng nghề chấm số tử vi. Ông mất sớm, nhà nghèo, nên bà mẹ đành phải để con sang làng bên chăn trâu cho một nguời có họ xa.

"Sớm sớm Chủy thường bắt một con cánh cam buộc vào đầu sợi chỉ dài làm đồ chơi cầm tay suốt ngày; về chiều khi con cánh cam đă mệt lả giựt không buồn bay nữa, Chủy đặt nó xuống đất, dí mạnh gót chân lên, lắng tai nghe tiếng vỡ rạn của đôi cánh cứng cùng thân thể của con vật khốn nạn, khi nhất gót chân sang bên Chủy khoan khoái nh́n xuống, con vật đă bị nát bét, phần dưới tiết ra một chất vàng bầy nhầy. Mỗi lần dí gót chân như vậy Chủy nghe xao động trong tiềm thức sức mạnh của bản năng phá hoại và dường như c̣n vương chút t́nh cảm hănh tiến của kẻ thấy ḿnh nắm được quyền sinh sát trên một sinh vật."

Lớn lên Chủy gia nhập Mặt Trận Việt Minh, và thi hành xuất sắc những nhiệm vụ được giao phó.

" Nhớ lại trước đây, càng những đêm mưa to gió lớn việc đi cảnh cáo Việt gian càng hào hứng. Gơ cửa. Cánh cửa hé mở. Ap vào, dơ súng lên. Trước bầy người sợ xanh mắt, Chủy lớn tiếng khuyến cáo mấy lời đă thuộc ḷng như cháo. Lũ kia gật đầu lia lịa. Không gật đầu sao được. Lời nói nhân danh tổ quốc. Kẻ nói vừa có súng vừa phải lặn lội mưa gió với bao gian nguy. Thường thường nói dứt lời, Chủy hầm hầm xông tới tát hoặc thoi quai hàm mấy cái tùy trường hợp kẻ có lỗi già yếu hay lực luỡng. Có người v́ quá thương chồng vội vàng qùi xuống vừa lậy, vừa khóc lóc van xin? Sau mỗi lần đi cảnh cáo, Chủy thấy uy tín Mặt Trận rơ ràng cao cả lên gấp bội, lũ tay sai của địch nhanh chóng tan ră như xà pḥng gặp nước. Làm cách mạng thực cũng giản dị và con đường vinh quang của cách mạng thực cũng thênh thang!"

Chủy nhanh chóng trở thành một viên huyện ủy, với bí danh là đồng chí Mạnh, khi mới ở tuổi ba mươi. Anh thích ứng với cuộc sống đầy quyền lực do cách mạng trao phó cũng mau lẹ và dễ dàng như khi được chuyển đổi công tác từ "cảnh cáo" sang "xử tử" Việt gian.

"Đội Sam bàng hoàng loạng choạng, ba phát súng lục nổ liên tiếp đều trúng đầu, y ngă xấp xuống, xương sọ vỡ toang, máu hoà với óc pḥi ra bầy nhầy. Khi cúi xuống lật ngửa y lên để gài bản án vào ngực, Chủy nhận thấy thêm giây phút cuối cùng v́ quá hoảng sợ đội Sam đă bĩnh ra quần, màu vàng thấm ướt đũng trông chẳng khác ǵ màu vàng phần dưới thân con cánh cam hồi nào bị cậu bé Chủy dẫm cho chết nát."

Những đoạn văn in nghiêng và để trong ngoặc kép mà qúi vị vừa đọc - đuợc trích dẫn từ cuốn Ba Sinh Hương Lửa (trong bộ truờng thiên tiểu thuyết có tên là Khu Rừng Lau) do nhà xuất bản Sáng Tạo xuất bản năm 1962, tại Sài G̣n - hoàn toàn không thơm tho một chút xíu nào, nếu chưa muốn nói là ngược lại. Anh Chủy (hay c̣n gọi là anh Trương Vổ hoặc đồng chí huyện ủy Mạnh) rơ ràng không để lại một ấn tượng tốt đẹp, hay ho hoặc tử tế ǵ nơi độc giả.

Tuy vậy, tôi vẫn cứ đọc lại hoài v́ (phần nào) nhà văn Doăn Quốc Sĩ giúp chúng ta lư giải được tại sao - hơn nửa thế kỷ qua - những kẻ nắm được quyền bính và vận mệnh của dân tộc Việt có thể nhẫn tâm để d́m sâu cả nước vào trong t́nh trạng khốn cùng và băng hoại. Họ bắt ép dân tộc lao hết vào cuộc chiến này đến cuộc chiến khác. Họ lạnh lùng đưa hàng trăm ngàn người vào chốn tù đầy, đẩy hàng triệu nguời ra biển, thản nhiên tàn phá môi sinh của nguyên một quốc gia, dửng dưng trước cuộc sống nghèo khốn đến độ cùng quẫn của muôn dân, và thờ ơ trước số phận của hàng vạn đứa bé thơ Việt Nam (đang) phải bán thân - nơi quê người đất khách!

Nghĩ cho cùng, có lẽ không điều ǵ mà Chủy từ nan nếu nó thoă măn được ư chí quyền lực và bản năng phá hoại mănh liệt trong con người anh ấy. Tôi có coi lại cuốn DSM - IV (Diagnostic and Statistical Manual of Mental Disorder, Fourth Edition. Washington, DC, American Psychiatric Association, 1994) nơi những trang 85, 86,#87 và thấy rơ là anh Chủy có đủ những hội chứng của một người bị bệnh về nhân cách Chống Phá Xă Hội - Antisocial Personality Disorder, nếu nói theo ngôn ngữ của khoa Tâm Thần Học.

Những kẻ như Chủy có mặt ở mọi nơi và mọi thời. Riêng ở Việt Nam, vào một thời điểm và hoàn cảnh lịch sử nhất định, họ đủ điều kiện thuận lợi để lập băng lập đảng và đă tạo ra một xă hội bất nhân. Tôi (không may) phải sống trong xă hội bệnh hoạn và tàn ác của họ. Tôi (may thay) đă có cơ hội trốn thoát khỏi nơi đó.

Cái thứ người như tôi (loại người yếu ớt tới cỡ mà nếu lỡ dẵm phải một con ốc sên "nghe cái rốp" là liền nổi da gà và cứ bần thần suốt buổi) khi phải đuơng đầu với những kẻ như Chủy th́ chịu đời sao thấu! Thua là cái chắc. Bỏ chạy là chuyện b́nh thường, nếu chưa muốn nói là ? khôn ngoan, nếu xét ở b́nh diện cá nhân.

Tuy nhiên ở b́nh diện tập thể (theo tinh thần trách nhiệm liên đới tối thiểu) những kẻ bỏ chạy như tôi đều có lỗi với những người không chạy kịp, và nhất là những kẻ vẫn ở lại để tiếp tục chống chỏi lại với cái ác cùng cái xấu và vẫn đang tiếp tục ?thua - tiếp tục bị phiền nhiễu, vu khống, đấu tố, bắt bớ, giam cầm, hành hạ, tra tấn?

Nếu anh Chủy và những đồng đảng của anh ấy vẫn cứ giữ nguyên được cái ư chí quyền lực và cái bản năng phá hoại mănh liệt măi măi th́ (nghĩ cho cùng) có lẽ chúng tôi - nạn nhân của họ, dù c̣n kẹt trong ṿng vây hay không - cũng đành phải?nuốt hận mà thôi! Nhưng thời gian cho thấy rằng anh Chủy và đồng bọn không ngon lành như vậy. Họ không bảnh như nhiều người đă tưởng. Họ cũng không phải là một thứ băng đảng Mafia như nhiều người đă nghĩ. Họ chơi không tới cỡ đó. Họ hèn hạ và kém cỏi hơn nhiều. Họ chỉ là những tay em cho một anh chị du đăng hạng nh́, cỡ Năm Cam thôi.

Trên tờ Việt Báo, số ra ngày 17 tháng 6 năm 2002, xuất bản tại California, tôi đọc được những nhận xét như sau của nhà báo Vy Anh về anh Chủy và những đồng chí của anh ta:"Vụ Năm Cam cho thấy rơ một điều, giá của Đảng và nhà nuớc cầm quyền quá rẻ. Năm Cam chỉ là một tay cờ bạc c̣ con, nhà quê, không ?anh chị bự? chút nào, không dám ló mặt ra ánh sáng. Y chỉ làm quen với một số du côn không tên tuổi, bảo kê ṣng bài cấp phường khóm, nhà hàng không sao, ổ măi dâm không tên. Ấy vậy mà ông lớn CS nào y cũng chi phối được. Cứ xem những người dính líu trong vụ án th́ rơ : từ Thủ Tướng, Chánh Văn Pḥng, Thứ Trường Bộ, Phó Giám Đốc, Trưởng Pḥng sở Công An, Viện Phó Kiểm Soát Nhân Dân Tối Cao y đều móc nối được. Số tiền lót tay, đóng hụi chết, chia chác của y, cao nhứt chưa đến một trăm ngàn đô la. Quá rẻ."

Dù rẻ và hèn kém đến thế, anh Chủy và đồng bọn vẫn ngang nhiên tiếp tục bắt bớ giam cầm hết nguời này đến người khác trước những tiếng kêu ú ớ, vô vọng cùng với những phản ứng (rất) ngu ngơ của tập thể người Việt tị nạn ở hải ngoại. Thế giá của hai triệu đảng viên cộng sản Việt Nam và hai triệu người Việt tị nạn cộng sản, rơ ràng, đều không ?"mắc" như nhau. Nói cách khác là đồng giá. Như vậy, hai bên, kể như huề. Chỉ có đại khối dân tộc Việt đang dở sống dở chết ở quê nhà là thua thiệt và thua đậm mà thôi.

Tưởng Năng Tiến



-- (Cán_Ngố_Ăn-Dải-Dút@BBP.govt), October 10, 2004

Answers

Response to ANH NĂM CAM ANH TRƯƠNG VỔ VĂ€ ANH (CHỊ) VIỆT KIỀU

Mẹ hay quá .. lâu lắm mới thấy anh Cán Ngố nhà ta post bài hay phết . thấm thía lắm ..

Bài thế này bọn Cộng ṇi nó đọc mới đau thương tang tóc chứ .. Vote chú Cán Ngố làm chính trị viên ..

àh hôm nọ mấy chú nói tôi là Chí Búa có cả chú phải ko .? tôi bật mí cho mà biết nhé .. nếu chú giỏi chú scan cái IP của tôi xem tôi nằm ở đâu và Chí Búa nằm đâu .. c̣n ko chú để ư nhé ..bài tôi lúc nào cũng gơ dấu ..c̣n cu cậu Chí Búa chắc chưa down cái soft Unikey nên ko tài nào gơ dấu đựơc ...

thế nhé ..

-- Penis (fuckin@fuckingall.com), October 11, 2004.


Moderation questions? read the FAQ