LẦN ĐẦU VỀ VN

greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread

 


LẦN ĐẦU VỀ VN

Người viết: NGUYÊN THANH

Tác giả Nguyễn Thanh đă có bài Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên. Ông tên thật Trần K Tim, cựu Sĩ Quan Không Quân QLVNCH, đinh cư tai Mỹ năm 1975, nghề nghiệp kỹ sư. Thành phố mớI đến cư ngụ: Santa Clara. Bài viết mới của ông kể lại chuyện một gia đ́nh lần đầu về thăm Việt Nam, sau 29 năm xa cách.

Sau nhiều ngày tháng suy nghỉ tính toán thiệt hơn, dù vẫn c̣n ngần ngaị, vợ chồng Trung đă phải quyết định đưa các con về thăm bà ngoaị chúng đang bị bệnh nặng.

Trung vốn không thiết tha ǵ việc về VN nhưng thương vợ, sợ không về thăm bà già nàng th́ t́nh nghiă đôi khi sứt mẻ. Riêng phần Hoa, quan niệm cuả nàng từ lâu vẫn là gưỉ tiền về cho mẹ tiêu pha c̣n hơn là chiụ phí tổn cho cả gia đ́nh 6 nguớ về Việt Nam môt chuyến. Tiền máy bay, nhất là lúc tuị nhỏù nghỉ hè một vé có thể hơn ngàn hai đô la. Rồøi tiền tạng bà con họ hàng. Những nguớ về trúớc cho biết về Việt Nam mà tặng bà con 1, 2 trăm đô là bị chê là Việt Kiều keo kiệt. Phải 5 trăm hay một ngàn mơí coi cho đuợc. Hoa tính sơ sơ, ngoài bà mẹ, các câụ d́ cũng đă bẩy tám người, rồi đến các anh em họ con cuả cậu d́ tính ra cũng vá chục, nay nguớ nạ cũng có gia đ́nh. Cứ ông cậu, bà d́ 500 đô cộng vói mẹ nàng th́ nàng cũng phải phân tán 5000 đô tiền để dành. Thêm các anh em họ th́ số tiền cho lên đến 10,000 đô như chơi.

Mà laị c̣n bên chồng nữa? May mà là bên Mỹ đàn ông hay nghe theo lớ vợ, nên Hoa đă ra giá, bên anh chỉ c̣n một người em và vá ông chú ông bác anh cớ thể cho trong ṿng 1000 đô là đủ rồi. Trung nghe chỉ gật gật như thường lệ, v́ chuyên trong chuyên ngoá trong nhà Hoa đều tính toán tươm tất cả.

Ngoài chuyên tiền, c̣n phaỉ có quà cáp chút đĩnh, chứ cho tiền mà không có quà th́ có nguờI laị trách: tụi nó ỷ là Việt Kiều cứ đem đô là về quẳng cho ḿnh là xong.

Kết quả là chỉ riêng quà cáp đủ loại đă nhét đầy 12 va li, một va li phải cân gần đủ 70 lbs. C̣n áo quần cho lũ con về VN mặc th́ đaị khái bỏ trong back pack. Lo cho mấy đứa con không ăn đưọc đồ ăn Việt, cái va li xách tay cuả Trung phaỉ chứa thêm hot dog, keọ M and M vá chục goí. Hoa baỏ: em đă hoỉ kỹ rồi keo M and M và hot dog không bi hư hay melting khi gặp nhiệt độ nóng.

Hoa c̣n baỏ Trung đưa quần lót, nàng may cho chàng cái tuí nhỏ, bỏ thêm 3000 đô, môỉ ngaỳ anh nên cash tiền Việt 200 đô, v́ hừng sáng sẽ có chừng 15 đến 20 nguơi bà con sẽ chầu chực taị nhà mẹ nàng để cùng đi ăn sáng, ăn trưa ăn tối, rẻ rẻ ba bưả cũng gần 200 một ngaỳ. Như vâỵ Trung đưọc làm đàu tàu đi đaị naó các quán ăn.

Hoa cũng lo lắng đi khám bác sĩ rất nhiều lần, xin thật nhiều trụ sinh, thuốc nhức đàu, thuốc ngủ, thuốc ngứa, thuốc tiêu chảy. Không có thuốc cho bênh cúm gá hay sốt xuất huyết hay bênh Sars, nếu có chắc nàng cũng phải mua vá chuc chai nữa.

Rồi ngaỳ lên đường đă đến, 12 va li chất đày chiếc xe Van không c̣n một chổ nạ cho gia đ́nh Trung, dù Hoa chỉ trên 100 lbs hay con bé Thuỷ mớI lên 8, 60 lbs. Thế là lại phải cầu cứu xe bạn hữu chở dùm.

ĐẾN PHI TRƯỜNG
Đến phi trường quá sớm, gia đ́nh Trung là gia đ́nh thứ hai ngồi chờ. Chừng hơn 1 tiếng sau th́ đă có hơn 10 gia đ́nh. Chợt Trung nghe tiếng la: “Ê Trung mày về VN sao? Vua biểu t́nh mà cũng về VN?” Trung chưa kịp phản ứng th́ Hoa đă nhanh nhẹn “Anh Haỉ viết baó mà c̣n dám về sao tụi tôi laị không?”

Haỉ cuời nói vài câu giả lả rồi lảng sang chuyện khác “Ông bà đă đi sắp hàng kiểm sóat va li chưa? Nếu chưa th́ đem va li đi soát rồi sắp hàng lại.” Hoa hối hả baỏ con đem hết 12 caí vali đi scan, Haỉ goị vơí: “Mấy vali phaỉ mở khoá ra nghe các chaú, tuị nó nghi ngờ có ǵ trong vali sau khi scan là nó mở tung ra đó.”

Và Hải kể thêm “Măy tháng trước có anh già VN bị quan thuế Mỹ thaó tung kiện hàng, nạ giaỳ vớ aó quần đàn bà, quần lót, aó ngủ đủ loaị. Con vợ thằng chả baỏ anh mua cho ai, mua cho con đĩ nạ ở VN mà tôi không biết. Thế là bà ta vùng vằng kêu taxi đi về một nuớc. Một ḿnh anh chàng ở laị vơí đống đồ ngổn ngang. tau nóí vơí thằng chả, mấy bộ đồ ngủ anh nóí mua cho bà già, phaỉ biết ăn noí lẹ làng chứ vợ anh không đi, anh chắc không dám đi. Bỏ hai vé maư bay uổng lắm. Thằng chả baỏ, làm sao baỏ cuả bà già đuợc v́ bả năm nay 90 rồi, làm sao có xu chiêng aó ngủ naỳ cho bà già trăm tuổI.

Thằng chả c̣n đưa vé maư bay cho tau, hoỉ anh muốn đi VN tôi biếu anh đó. Hải nói dốc thêm: nếu tau có đem vá caí quần lót và pass port theo chắc tau cũng đi. Nhưng thằng con Hải lại thật thà nóí cho bố: ba không đi đuợc đâu, tên ba khác vói tên ngườí trên vé maư bay họ không cho ba lên maư bay đâu.
Trung cười noí vói thằng bé: “chaú chắc không bao giờ đọc chuyện nói dốc cuả nguớ Việt?”

LÊN MÁY BAY

Hai gia đ́nh Haỉ và Trung leo lên maư bay hăng Đaị hàn. Măy thằng nhóc, con bướm cuả Trung chưa bao giờ đượïc đi máy bay. Ở ngay Cali, cần đi đâu cho xa. Lên Las Vgas, Reno th́ hè nạ Trung cũng chất tuị nhóc vào chiếc xe Van mơí nhất mướn từ các hảng mướn xe. Đi gần gần San Francisco hay Santa Ana th́ chiếc Astro 1995 cuả gia đ́nh cũng đi dến nơi đến chốn. Maư bay là xa xỉ phẩm, cọng thêm nguy hiểm, lở khủng bố bắt làm con tin hay bị làm rocket bất đắc dĩ th́ sao? Lên máy bay, con Bướm th́ nhất định ngồi gần mẹ và phaỉ ngố ngay cưả sổ để nh́n ánh đèn LA vạ đêm, thằng Cu th́ lo dành vơí mâư anh cái head phone, gắn vạ thành ghế nghe đuợc nhạc Đaị Hàn, nhạc trẻ. Măy cô chiêu đăi viên Đaị Hàn xinh đep vui vẻ, trong bộ đồ xẩm trẻ trung, giúp đỡ và giaỉ thích cách xử dụng head phone, cách đôỉ đài, cách gài seat belt, cách bật ghế lên xuống. Thằng Cu đúng là thằng ngố lên tỉnh, ôm chặt cái gối, mân mê caí mền c̣n nằm trong bọc nylon. Hải baỏ thằng Micheal con Trung: chaú muốn ngồi gần cưả sổ, xuống ngồi vơí thằng Tim, để chú ngồi gần ba, chaú ngoan nhé. Thằng bé được ngồi gần bạn th́ đi ngay.

Haỉ th́ thầm bên tai Trung: “Bạn già, thấy mấy em chiêu đăi viên Đaị hàn không? Em nạ em nấy trắng bóc, da không có tí mụn, mắt hai mí, mũi dọc dừa, cằm chẻ. Tụi nó sửa sắc đep cả, nhưng sưả kheó vô cùng, mày công nhận không?”

Trung gật gù. Haỉ laị tía lia: “Không Quân đi đâu cũng bay bướm, giờ tuị ḿnh già rồi, năm chục sáu chục rồi c̣n ǵ, nh́n cho vui mắt chứ vài năm nữa mắt loà đâu c̣n dịp thưởng thức caí đẹp trời cho như vậy nưả.”

Maư bay cất cánh khỏi Los Angeles, trực chỉ hướng Bắc men theo Alaska, queọ hướng Tây để vượt biển Thaí b́nh Dương, đi đến đâu th́ màn ảnh Vô Tuyến truyền h́nh chỉ vị trí maư bay, cao độ vận tốc phi cơ, vân tốc giờ và klhoảng cách với Seoul hay phi trường Incheon. Tính ra 11, 12 tiếng mới đến Đaị Hàn.

Hai ba giờ sáng, chiêu đăi viên mới bắt đầu dọn thức ăn tối. Thực đơn đượïc chon là gà, thịt ḅ hay cá. Đa số thích ăn thịt ḅ, thêm jello, bánh ḿ và bơ, b́nh da ua, bia và rưọu đựơc cho miển phí. Hải dăn ḍ tuị nhỏ: “Tụi bây kêu wine cho chú và ba nghe, họ cho uống 1 ly chưa đủ đô để ngủ đâu.” Mấy cô chiêu đăi viên cũng ngạc nhiên khi thấy tuị teenagers kêu wine. Sau khi thấy Hải và Trung thích uống nhiều rưọu, khi đi ngang các cô lúc nạ cũng châm thêm cho hai ông già.

Sau buổi ăn khuya bất đắc dỉ, máy bay tắt đèn, chỉ để đèn mờ mờ cho hành khách ngủ, nguớ nạ c̣n thức th́ coi phim Đại Hàn. Trung phaỉ goị thêm 1 lon bia Bud, hy vọng có được giấc ngủ chập chờn.

Sáu giờ sáng giờ LA mà trời c̣n tối như mụïc v́ maư bay di chuyển theo hướng Tây bay theo bóng tối nên vẫn c̣n ban đêm. Bảy giờ sáng hành khách đă dậy cả, phi công truởng lai bật đèn sáng trưng và sưả soan cho hành khách ăn sáng. Thức ăn sáng chỉ khác thức ăn khuya là thay v́ món thịt họ thay vạ món chả trứng.

Các cô chiêu đăi viên Đaị Hàn đưọc huấn luyên thật kỹ luờng, ngoài nhiêm vụ giup đở hành khách, họ c̣n phục vụ thành thạo như tiếp viên trong quán ăn và ngừơi lao công làm vệ sinh lau dọn cả nhà cầu. Suốt hành tŕnh họ làm việc không ngơi nghỉ, chừng 10, 15 phút họ đi đi lại lại để coi có ai cần giúp đỡ, muốn uống nước hay cần mền gối, thuốc nhứt đầu, v.v

Tới phi trựng Đaị Hàn, giờ điạ phương là 6.30 sáng, Haỉ caù nhàu 2 giờ chiều mơí lên laị maư bay. May mà có hai thằng tán dốc nên cũng đỡ buồn.

Cả bọn đi kiếm chổ tranfer vé về VN vớí Vietnam Air Line cũng mất cả tiếng. Trong khi sắp hàng, một bà Việt Nam ở tai New Jersey phàn nàn “Tôi kẹt tai đây 4 ngaỳ rồi cậu, số passport ghi vào vé maư bay sai nên phaỉ chờ 4 ngaỳ điều chỉnh. May là có cô bé naỳ...” Bà chỉ cô bé Việt chừng 20 tuổI đứng bên canh, “...đi trể maư bay, các chuyến sau cũng đầy nguớ nên c̣n kẹt lại hai cô cháu, tiền khách sạn tiêu pha cho cả hai nguớ trong 4 ngaỳ taị Đaị Hàn cũng mất gần ngàn đô. Ở đây cái ǵ cũng mắc giống bên Mỹ, chúng tôi đi VN ba tuần nay đă tiêu tán bên khách sạn Hàn Quốc mất bốn ngaỳ rồi. “

Phi trường Đaị Hàn giống một cái mall shopping cuả Mỹ, đủ các loaị tiêm bán đồ không thuế như thuốc lá, các lọai rượu, quà tăng. Hải bảo Trung mày nên mua 2 tút thuốc lá và hai chai ruợu, tau làm double v́ tau có mấy thằng bạn nhậu taị Saigon. Một tút thuốc lá 555 là 14 đô, chai rượu XO Martin xấp xỉ 100 đô.

Cầu tiêu taị phi trường Đaị Hàn thật sạch sẽ, lao công phụ trách cầu nạ là có tên và h́nh dán ngay cửa. Cứ sau vài người khách viếng cầu là ho chùi rưả ngay, đến độ cáí maư xerox uống nước lạnh cũng có nguờIi chú sau khi bạn uống, nắp thùng rác sáng bóng, cứ lâu lâu lao công đến chú một lần.

Haỉ caù nhàu “Lần đầu tiên tau thấy thùng rác mà có nguời chùi bóng. Tụi nó sạch hơn că Mẽo.”

Taị đây các khu đợi đều có Vô tuyến truyền h́nh, vài nơi có cả DVD, tụi nhóc bỏ phim Mỹ vạ thế là thu hút thêm vài anh Hàn coi ké. Nhờ xem vá cuốn phim mà đến giờ đi Việt Nam mà không ai hay.

Mỗi ngày, từ phi trường Đại Hàn có nhiều chuyến bay đi Hà Nôị, Sá G̣n vơí hăng hàng không Việt Nam. Trong đám hành khách rất nhiều ông xồn xồn Đaị Hàn, Hải bi bô: “Tuị nó đi VN cưới vợ tập thể đăy.” Nhưng Trung dọ hỏi th́ đó là group đi hành hương tôn giaó, họ đi VN 1 tuần, rồi đi Vạn Tượng.

Trong số hành khách có một cô bé VN chừng 25, 26 bắt chuyện với Hải, Hải cũng là vua sợ vợ nên để cô bé tiếp chuyên với Trung. Sau vá câu chuyện mớí biết cô naỳ về thăm quê hương sau 5 năm đi lao động taị Seoul. Mừng rở được về nhà nên vui vẻ bắt chuyện cùng moị nguớ chứ không phaỉ là gáí kiếm Việt Kiều như Hải th́ thầm bên tai Trung. Cô bé cho biết ngườI Việt bên Đaị Hàn rất nhiều, họ đóng tiền đi lao động, lập cả một xóm VN ngay taị ngoaị ô Seoul, trong xóm có bán phở, hủ tiếu và cả cho mưón video phim Hàn nói tiếng Việt.

Các cô chiêu đăi viên Việt Nam mớ hành khách lên maư bay. Trong đồng phục aó dá maù đỏ sậm, các cô coi cũng mảnh mai xinh xắn nhưng da dẻ không mịn màng trắng treỏ như cacù cô Hàn, da ngăm ngăm đen. Các cô tiếp viên Việt cũng nghiêm nghị hơn các cô chiêu đaỉ Hàn, miệng các cô ít cườI, khi nạ cũng dùng Anh ngữ cụt ngủn để hỏi hai ông già: “Coke? Pepsi? Coffee?” V́ đa số khách là nguớ dân củ sâm nên hăng tăng cường thêm hai em tiếp viên Hàn măc aó dá Việt. Nh́n và nghe hai em này, thấy họ mặt mũi tươi tỉnh, nói năng lịch sự mơí thấy việc huấn luyện kỹ thuật tiếp viên hàng không Đại Hàn so với Hàng Không Việt Nam hiện nay thật xa lắc xa lơ, không khác ǵ khoảng cách hai bên về kỹ thuật dưỡng da và sưả sắc đep cho phụ nữ.

Maư bay hàng không Việt Nam tuy cũng c̣n OK nhưng cụ hơn của Hàn Quốc, đồ trang bị mền gối tuy sạch sẽ nhưng cũû kỹ hơn. Trên máy bay hàng không Việt, TV không được mở ra trong suốt hành tŕnh dài 4 tiếng. Thức ăn theo tiêu chuẩn cho người ngoại quốc nên cũng na ná như bên maư bay Hàn.

Nh́n các em ô tét đờ le Việt đi đi laị lại, bao kỷ niệm chợt đến trong đầu óc Trung. Áo dá xanh núớc biển cuả các em ô tét năm 1974 và aó dá maù đỏ xậm cuả các em ô tét 2004, hai maù aó đều đẹp, nhưng aó maù kỷ niệm khi nạ cũng khắc sâu vạ tâm khảm cuả hai ông già về thăm quê hương.



-- Vo Danh (Vo_Danh@yahoo.com), August 06, 2004

Answers



SAI G̉N

Ngồi trên maư bay lâu quá cũng khá moỉ mệt, tuy nhiên khi phi công thông baó cho biết gần đến giờ đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất th́ Trung và Haỉ như tỉnh táo hẳn lên, Trung đang miệt mài khai baó những chi tiết trên tờ khai tŕnh những hiện vật mà gia đ́nh chàng mang theo vạ VN như maư ảnh, maư quay phim, máy portable DVD, CD mà các con Trung dùng để nghe giết th́ giờ trên maư bay, noi' tóm lược là tờ khai quan thuế. Ngoài ra c̣n khai baó chổ trú ngụ taị Việt Nam và mục đích cuả chuyến đi, thăm thân quyến, business, hay cứu trợ v.v

Thay v́ ngườI trưởng gia đ́nh điền một đơn cho cả nhà th́ Haỉ khuyên nên điền riêng cho môỉ người như vậy đỡ phaỉ chi phí taị phi cảng. Haỉ baỏ maỳ chỉ cần kẹp 5 đô trong passport, các con maỳ không cần v́ tuị nó nhỏ. Nếu chung cho cả gia đ́nh mày tốn 25 đô là ít. Nghe cũng có lư. Con nít Mỹ gốc Mít mà bị đ̣i tiền bằng tiếng Việt tụi nó không hiểu, nếu tụi nó hiểu lỏm bỏm th́ đôi khi chúng nó hỏi Why? How much? taọ nên cảnh náo loạn, khó coi cho khách ngoại quốc. Maư bay đang lưọn trên khung trời Sá G̣n từ hứong Biên Hoà. Ngồi trên phi cơ nh́n xuống, quan cảnh ngoại ô Sá G̣n vẫn như cũ, những cánh đồng ruộng, những mái nhà tranh, những con trâu, đàn ḅ... Nhưng đến khi phi cơ gần hạ cánh, mơí thấy nhà cửa chi chít, phi trựng bi bao chặt bởi nhà cửa, đựng phố.

Phi cơ đă đáp xuống. Quê hương gần 30 năm chưa gặp lại đang kề cân bên Trung. Ra đi khi đi c̣n trẻ, về khi tuổi già nua, Trung thấy ḿnh rơ ràng là khách lạ khi bước theo đám hành khách Hàn Việt đi qua một dăy hành lang dá để làm thủ tục nhập cảnh. Trung nhớ từng nghe bạn bè kể trong những ngày nhậu cuối tuần taị Mỹ “Cưả naỳ mày sẽ gặp anh cán bộ già. Hắn sẽ cầm giấy passport cuả maỳ dơ lên dơ xuống, coi tơí coi lui, tờ giấy passport không quan trong bằng tờ passport có h́nh ông già Washington. Nếu có ông này phù hộ th́ sẽ qua mau chóng, Không có ông th́ maỳ sẽ sắp hàng laị, cán bộ sẽ hỏi anh về lần đầu tiên? Maỳ phaỉ hiểu anh về tiền đâu?

Cứ suy nghĩ vẩn vơ th́ đến caí cổng Diêm Vương lúc nào không hay, nó không giống như trong trí tưởng tuợng cuả Trung do bạn bè kể lại với kinh nghiệm cuả họ trong các chuyến đi VN 5, 6 năm về trước. Những quầy kiểm soát mới đưọc chia ra nhiều chổ giống như ḿnh đi trả tiền siêu thị bên Mỹ, ai muốn đưa giấy tờ ở quầy nào th́ tuỳ ư chọn. Cán bộ ngồi trên quầy bục gổ cao, quanh bục là những tấm ván ép, bên trong có lẽ có bàn làm việc, computers và tủ đựng hồ sơ lưu trữ. V́ xung quanh che bằng gổ kín mít, nên càng tăng thêm độ nghiêm trọng. Khi qua các cửa làm thủ tục này, người chờ đợi sắp theo hàng, người kế tiếp cách xa ngươi làm thủ tục đến 5, 6 mét, ngăn cách bởi những sơị dây rạ, chỉ vưà một người đi qua cho nên không nghe những lờI đốùi đáp giưă công an và nguời đưọc phỏng vấn. Lâu lâu thấy công an naỳ cườI là cả bọn Việt Kiều thêm cảm giác nhẹ nhàng. Thế là cái hàng cuả công an cười lại dài thêm v́ ai cũng muốn qua cửa aỉ công an cười hơn công an quạu.

Trung nh́n ra sau hàng ḿnh dá dá, thấy người bạn có bản tính cười cợt như Haỉ mà nay cũng nghiêm trọng.V́ là cửa ải đàu tiên (tiền đâu?) nên ai cũng hồi hộp. Trung hy vọng tên ḿnh không trùng hơp với nhiều người trong danh sách sổ đen cuả nhà nước CS, nếu bị trục xuất về laị My,ơ không chừng vợ con Trung cũng phải quay về Mỹ theo Trung.

Gia đ́nh Trung chọn quầy kiểm soát có cô công an trẻ, bà xă Trung nói nhỏ vạ lổ tai: đàn bà dù sao cũng dể hơn. Thông thựng th́ Trung phản đối ư kiến có tính cách thành kiến này nhưng trong trường hợp này nhiều khi cũng đúng . Bà xă Hoa đi trước, tay cầm thẻ passport, Visa và tờ khai quan thuế. Chợt Hoa quyết định: thằng Đaị Hàn đi trước nó không bỏ tí tiền nạ vô passport, ḿnh bỏ nhiều khi c̣n gạp thêm rắc rối, nó tri hô lên ḿnh đüưa hối lộ nhiều khi lại bị tù oan . Nghe nói ở đây dể đi ở tù lắm nàng chỉ dám noí nhỏ bên tai Trung.

Trung nh́n quanh nh́n quất coi xem có chổ nạ dán các hàng chữ “không nhân hối lộ, hay “hôí lộ là phạm pháp”, nhưng chả thấy đâu cả.

Tới phiên Hoa lên tŕnh giấy tờ, khi luống cuống nàng lấy lộn tờ Visa cuả con Bướm, em cán bộ cho nàng đi đổi lại, Trung cứ ngỡ không tiền ĺ x́ nên nàng bị sắp hàng lại, nhưng không tiện hỏi. Sau một hồi trao đổi hỏi han, em công an đóng dấu và cho Hoa qua. Đến lượt Trung th́ hồi hộp cũng bớt. Trung đứng phiá dưới, em công an ngố trên bục cao, giống như bục cuả chánh án trong pḥng xử. Sau khi đưa giấy tờ cho em bé công an có sắc đẹp rất b́nh thường cuí xuống đánh máy vạ key board, Trung chỉ đoán ṃ chứ đâu có thấy ǵ được bên trong. Chợt em công an hoỉ “Chú đưa gia đ́nh về thăm quê hương?” “Đúng vậy chaú.” “Chú đi bao nhiêu người? Chú ở laị bao lâu? Chú có bà con ở đây?” Trung trả lờI phong phóc, sợ trả lời chậm chạp đôi khi rớt phần vấn đáp như đi thi Tú Tá 2 phần Oral.

Thế rồi cả gia đ́nh đi qua trót lọt cưả aỉ trần ai. Hoa hí hửng: đâu có ǵ khó đâu? Con bé công an ăn nóí đàng hoàng lắm mà . Hoa c̣n bi bô nhưng nho nhỏ thôi: “Anh biết không? sau tháng 4/75, tuị em c̣n nhỏ 14, 15 tuổi rủ nhau đi xem cán bộ cộng sản vào Nam. Tụi em đến văn pḥng xă, cả bọn không biết ai là Cọng Sản, ai là dân, có ngườI chỉ, ông Cọng sản đội nón tai bèo kià, cả bọn nh́n ra là anh cả Tẹ con bà bắc di cư, ở xóm dưới. Thằng em đi về nói vơí ông già: ông cộng sản nó cũng có mắt, mũi, tóc, tay chân giống ḿnh chứ không khác ḿnh đâu, chỉ có caí muổng mà ông gọi là caí thià thôi, làm ai cũng cựi lăn ra.

Qua pḥng lấy hành lư, Trung nhaó nhác kiếm 10 va li có cột khăn đỏ tại tay cầm, đột nhiên hai anh trai trẻ đảy cả 10 thùng đồ cuả gia đ́nh Trung trong hai chiếc xe đảy, một thằng goị ơi ới: hành lư chú đây naỳ, đây chú ơi, có một thùng bị bể, chú nhớ dán lại. Trung và các thằng Cu cầm lấy 2 chiếc xe đảy, định đảy ra sau lờ́ cám ơn và vổ vai, anh chàng trẻ tuổI đi theo: đồ đạc chú nhiều quá, tụi con phaỉ chất lên và đếm cho đày đủ không thôi mất công toi cuả chú mang về từ Mỹ...

Măy chục năm lính Cong Hoà, mấy chục năm làm tên cu li tị nạn bên Hiệp chủng quốc, Trung biết đó chính là bá ca con cá nó sống v́ nước, anh móc 5 đô cho chàng trai trẻ một cách công khai.
“Chú ơi, tuị em 3 thằng vác lên vác xuống.”
Trung hiểu khi nó nóí ba thằng là có ư ǵ rồi, liền ĺ x́ thêm cho 3 đưá. Trung thắc mắc: taị sao chú mới ra khoỉ pḥng kiểm soát là mấy em biết va li cuả chú? Thằng nhóc cười, vậy mớI tá, nghề dạy nghề mà chú?

Tất cả hành lư sau đó phaỉ được scan coi đồ ǵ trong đó và nộp tờ biên nhận hành lư mới ra khoỉ phi trường. Trung nh́n đồng hồ chỉ 2 giờ chiều, giờ Sá G̣n .

Ra khỏi đám nguời đi đưa đón, đứng chật cả lối đi, Cả bọn Trung hơi hoảng, đám ngườI này là đám xe ôm, xe taxi hay dân khuân vác? Trung định dục tụi bây coi chừng hành lư, nhưng chả ai dành dựt hành lư cả, đám ngườI đông đaỏ đó đến để đón thân nhân thôi. Vá anh taxi hỏi chú cần xe, chú ở đâu để cháu chở về nhà . Trung cứ nói tôi có xe ngựi nhà rồi th́ chả anh taxi, xe lôi nạ hoỉ han chạ khách, hay lôi keó. Cảnh tựơng tử tế này hy vọng cũng tương tự như các chuyến bay đến về đêm.

Có cô em đến đón, mướùn một xe Van loại bự nhất, hai anh em nh́n nhau ngỡ ngàng, anh Trung hả, anh thay đổI quá. Thật ra ai cũng già sau ba mươi năm xa cách. Nếu ở Mỹ Trung đă ôm chặt Thuỷ vạ ḷng, nhưng nhập gia tùy tục, ở đây làm vậy th́ nhiều khi là điều quái gở, anh trai chỉ cầm tay em gái, đôi tay ốm gân guốc đen đuá hơn, cô bé Gia Long 18 tuổi, hoa khôi thơ ngây, mơ mộng năm xưa, nay đă trở thành bà mẹ cằn cỗi ba con. Hai anh em có nhiều điều muốn nói nhưng đành cất dấu trong ḷng, chỉ biết nh́n nhau mừng mừng tuỉ tuỉ. Trong khi đó, anh tá xế tà tà chất 10 hành lư vạ xe, h́nh như t́nh trạng sợ mất đồ như lúc xưa lúc xưả không c̣n nữa. Cũng chẳng ai quấy rầy mua bán, xin tiền, xin chup h́nh lấy liền. Họ kính trọng giờ phút thiêng liêng cá nhân, hay là họ được lênh không được quấy rầy khách nước ngoài?

Các cháu chưa bao giờ gặïp nhau, biết nhau qua thư từ. Chúng biết mợ Hoa cuả chúng lần đầøu, nhưng sự xa lạ h́nh như không có trong ḷng trẻ nít tại Việt Nam, chúng lăng xăng cầm xách tay cho Hoa, đứa th́ cầm dùm ly nước gần cạn cuả con Bướm, đứa cầm dùm máy video cho thằng Cu, cho nên buổI hội nghộ thật cảm động, không cầm được nước mắt.

Bọn nhọc đuợc các con cuả người em chạ hoỉ ôm ấp, khen lấy khen để: tụi nó sao đẹp thế, chúng nó sao cao quá hả cậu? Mấy anh chi có biết nói tiếng Việt không? Tụi nhỏ c̣n cho các thằng Cu bịch keọ, vá chai nước uống. Con Bưóm cầm lấy bó hoa tươi, nó tưỏng mấy em mua nhờ nó cầm dùm, ai ngờ đó là quà tặng cho cha mẹ nó. Măy tên Mỹ con tóc đen cuả Trung có lẽ bi shock, taị Mỹ bà con, bạn bè gặp nhau thân mật lắm chỉ say Hi, chứ đâu có ai quá friendly như vaậy. Tuy không hiểu nhiều tiếng Viêt nhưng tuị con Trung cũng h́nh như cũng khói chí và thấy ḿnh quan trọng hẳn lên.

Hoa nh́n thấy chai nước mơí trên tay thằng Cu và con Bướm, nàng quay lại dăn ḍ con Bưóm thàng Cu: mấy keọ bánh và nước uống về khách san mơí uống nghe tụi con. Tụi nó đă được dặn ḍ trước khi đi nên đồng thanh noí dạ. Thủy, em Trung hoỉ chi: sao vậy chị, tui nó đúa nạ đưá nấy đổ mồ hôi uớt áo sao không để các chaú uống bây giờ. Chồng Thuỷ đă từng du học Pháp hiểu ư: nuớc naỳ là nước suối La Vie do công ty Pháp Việt vạ chai, uống không sao đâu. Anh chị cứ cho các cháu uống đi, Ở đây anh chị và các chaú sẽ uống các loại nước suối naỳ cho cả cuộc hành tŕnh về VN.

Phi trường Tân Sơn Nhất, ngoá caí cổng chính là Trung c̣n nhận ra. Ra khỏi khuôn viên chút xiú là ṭan nhà vơí nhà, những căn nhà giống như những chiếc hộp chữ nhật chồng lên nhau, bề ngang năm bảy mét, chiều dài hai ba chục mét. Hội quán Huỳnh Hữu Bạc, DAO, trại Hoàng hoa Thám không c̣n nưă. Tất cả đă bị xoá, nhường chổ cho nhà mới. Phi trường Tân sơn Nhất chỉ c̣n là caí lỏm ở giữa. Trung lẩm bẩm: Sá g̣n ơi Sá G̣n ơi. H́nh như dân Sài G̣n qúa đông, nên tất cả những ngôi nhà cũ có tí vựn ở trước và sau là xa xỉ phẩm, tất cả đều được biến dạng tối đa thành nhà ở, expand trưóc và sau thành chổ trú ngụ. Nhà nạ cũng toàn cửa sắt như các tiệm bán tạp hoá lúc xưa, ai đến keó cửa sắt ra, khách vạ xong cưả lại được đóng kín mít. Hoa thân mật nói vơí Thuỷ: hành lư, vali em gửi tạm nhà chị nhé, em không dám mang về khách sạn đâu, lỡ mất th́ phiền lắm, có đồ người ta gưỉ về nưả đó. Thuỷ nhanh nhẩu: không sao đâu chi, anh Thái lo vụ naỳ cho, anh chị và các chaú về khách sạn nghỉ ngơi, chiều lên nhà em ăn cơm toàn gia đ́nh.

Sau khi đến khách sạn, gần trung tâm Sai G̣n, Trung móc tiền đô ra trả, tá xế baỏ cô Thuỷ thanh toán xong xuôi rồi.

Đúng sáu giờ chiều, vợ chồng Thuỷ trở laị đón cả gia đ́nh Trung đến ăn cơm chiều. Nhà Thuỷ ở lầu 4, căn nhà cũ kỷ do Pháp xây cất cách đây hơn trăm năm, không có thang máy.Trung baỏ Thái, sao số nhà em là 493 mà lại nằm lầu 4, anh không biết chứ làm sao em xách nổi10 va li lên nhà em.

Thái cười, Thuỷ đứng dưới coi, em và các con xách lên từ từ, mệt đến đâu nghỉ tớI đó. Thuỷ đứng gần anh baỏ nhỏ: anh chi đem đồ ǵ về mà caí nạ caí nấy nặng quá xá dzậy?

Nguyên Thanh

-- Vo Danh (Vo_Danh@yahoo.com), August 06, 2004.

Tôi không thích chế độ CSVN, tôi phản đối lối cai-trị và tham nhũng hại dzân, hại nước, tôi hy vọng Hàng Không VietNam học hỏi được thật nhiêu cái hay của các Hăng Hàng Không các quốc gia láng giềng và phát triển cho đúng tiêu chuẩn quốc tế. C̣n vẻ đẹp của các Nữ chiêu tiếp viên c̣n tùy thị hiếu của mỗi người, Air VN cân` được mở rộng các đường bay Quốc Tế và Quốc nội để làm gạch nối giưă nhiều nền văn minh.

-- Ngo Quyen (ngo.quyen@yahoo.com), August 06, 2004.

Moderation questions? read the FAQ