Tham vọng

greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread

Bắc Bộ Phủ toàn những tên Đầu Gấu, Sống vô tâm quanh bữa tiệc đầu lâu,

Ta cúi đầu - Cộng cỡi cổ, Ta đứng dậy - Cộng sụp đỗ

-------------------------------------------------------------------------------------------

Tham vọng...

Trich tu www.vietbao.com - Phạm Thanh Phương

Sau hai mươi chín năm cầm quyền với "Đỉnh cao trí tuệ", CSVN đă hoàn toàn thất bại kể cả mặt chính trị, kinh tế lẫn nhân tâm. Trong khi đó, số người Việt v́ phải tỵ nạn Cộng Sản mà xa quê hương, th́ ngày nay, họ đă có những thành công vượt bực về cả kinh tế, chính trị lẫn trí tuệ. Theo thống kê cho biết, hiện nay trong cộng đồng người Việt hải ngoại đă có hơn ba trăm ngàn chuyên gia, trí thức, thuộc đủ mọi ngành nghề và có ảnh hưởng chính trị rất cao đối với các quốc gia họ đang định cư. Sự thành công này đă tạo nên một cơn thèm khát không cùng trong đám lănh đạo CSVN. Do đó chúng đang cố dùng những mánh khoé ngon ngọt chiêu dụ để bóc lột, để lợi dụng chất xám của người Việt hải ngoại. CSVN không những thèm khát về tiềm lực kinh tế cũng như khối chất xám đông đảo của nguời Việt hải ngoại, mà chúng c̣n có những tham vọng xa hơn nữa là muốn biến cộng đồng người Việt hải ngoại thành những đại sứ lưu động, với hy vọng mỗi khi có dịp ra nước ngoài th́ phái đoàn của nhà nước sẽ được đón tiếp nồng hậu với những rừng cờ máu để tạo uy thế chính trị, hậu thuẫn CS mạnh mẽ trên lănh vực bang giao với các quốc gia.

Để cố gắng thực hiện ước mơ, CSVN đă ban hành nhiều quyết định, nghị quyết như quyết định 210 năm 1999 , do Phan văn Khải kư, sau đó được tiếp nối và bổ sung bằng quyết định 114 năm 2001, do Nguyễn Mạnh Cầm kư, nhằm lôi kéo cộng đồng người Việt hải ngoại. Đến năm 2003, CSVN lại cho ra cái gọi là "Quỹ yểm trợ Cộng Đồng Hải Ngoại" do Nguyễn đ́nh Bin đặc trách thi hành. Tuy nhiên, dù đă đưa ra rất nhiều đặc ân phù phiếm, nhưng CĐNVTD Hải ngoại chẳng những thờ ơ mà họ c̣n đấu tranh mạnh hơn nữa như chiến dịch cờ Vàng trên đất Mỹ hay những hoạt động tích cực của các hội đoàn đoàn thể trẻ khắp nơi trên thế giới. Do vậy, một lần nữa, CSVN lại cho ra nghị quyết 36 mang tính rộng răi và quyết liệt hơn như nhiều người đă phân tích...

Nghị quyết ǵ đây qúa lỗi thời Xào qua, nấu lại cũng vậy thôi Mánh mung cho lắm ḷi đuôi cáo Múa máy thêm chi, tựa lũ ruồi.

Trong nghị quyết 36 có ghi rơ: "các cơ quan đại diện ngoại giao nước ngoài (Đại sứ, lănh sự) có trách nhiệm coi công tác đối với người Việt Nam nước ngoài là một nhiệm vụ chính trị quan trọng" ...Hơn nữa quyết định 114 có ghi "Các đoàn nghệ thuật đi biểu diễn phục vụ CĐ người Việt ở nước ngoài phải được Bộ Văn Hóa Thông Tin hoặc Bộ Ngoại Giao giới thiệu".

Với hai điều nêu trên, đă chứng tỏ tất cả các đoàn nghệ sĩ ca, múa, nhạc, kịch hay hội họa từ trong nước ra Hải Ngoại tŕnh diễn không ngoài mục đích chính trị, tuyên truyền và lũng loạn CĐNVTD của Đảng CSVN. Do đó, hiện tượng đám văn công "Vùng Trời B́nh Yên" chắc chắn là trái pháo đầu tiên để thăm ḍ tinh thần của toàn thể đồng hương chúng ta, nhất là giới trẻ.

Tuy nhiên, theo t́nh h́nh chung th́ cũng chẳng có ǵ để lo lắng thái quá. Nh́n vào giới trẻ ngày nay, họ đă ư thức và đang tiếp nối cha anh trên con đường phục hưng tổ quốc th́ dù CS có ma mănh đến đâu chăng nữa cũng chỉ là một tṛ hề cho thiên hạ. Hiện tại, chúng ta đă có những đoàn thể trẻ trụ cột trong mọi mặït trận đấu tranh như Tổng Hội Sinh Viên Nam California , Tổng Hội Sinh Viên Việt Nam Liên Bang Úc Châu, Sóng Việt, Mạng Lưới Tuổi Trẻ Việt Nam Lên Đường, Về Nguồn Foundation ở Canada, Đoàn Thanh Niên Phan Bội Châu, Vừng Đông ở QLD, Ḍng Sông Hy Vọng ở VIC, v,v, và nhiều đoàn thể trẻ khác ở khắp nơi trên thế giới. Như vậy, trong tinh thần đoàn kết, chúng ta không lo ǵ mà không hoá giải được những tham vọng của CSVN và đám tay sai....

Tuổi trẻ ngày nay có ngu đâu Mắc mưu, vướng bẫy bọn hoạt đầu Làm thân tôi mọi cho loài thú Đầy ải dân ḿnh thêm đớn đau.

Nh́n vào thực thế trên khắp thế giới, ngày nay có nhiều nước có số lượng "kiều bào" sống tại ngoại quốc rất đáng kể. Tuy nhiên, chưa có một nước nào lại có lắm quyết định, nghị quyết với đối với "kiều bào" của họ như CSVN. Tại sao? Chỉ có một câu trả lời đơn giản là chưa có một nước nào trên thế giới có được một bọn lănh đạo ngu xuẩn và đầy tham vọng bóc lột nham hiểm như CSVN. Kết quả, chỉ có CSVN là chế độ duy nhất trên thế giới bị chính kiều bào hải ngoại chống đối kịch liệt nhất, thê thảm nhất.

Sau thất bại chua cay VTV4 vào cuối năm 2003 và sự nhục nhă, ê chề của đám văn công "Vùng Trời B́nh Yên". Chắc chắn CSVN sẽ có những đ̣n phép tinh vi và độc đáo hơn trong tương lai, để cố níu kéo cái tham vọng không tưởng của chúng. Do đó, mong rằng toàn thể đồng hương sẽ đoàn kết và cảnh giác hơn nữa trong các mặt trận đấu tranh và tích cự yểm trợ cho thế hệ con, em chúng ta được luôn vững mạnh để họ có thể thay thế chúng ta, hoàn thành sứ mạng trước lịch sử một cách tốt đẹp trong tương lai.

-- Khao Khat Cho VN Duoc TU DO (Khao_Khat_Cho_VN_Duoc_TU_DO@hn.vnn.vn), June 15, 2004

Answers

Bắc Bộ Phủ toàn những tên Đầu Gấu, Sống vô tâm quanh bữa tiệc đầu lâu,
Ta cúi đầu - Cộng cỡi cổ, Ta đứng dậy - Cộng sụp đỗ

--------------------------------------------------------------------- ----------------------

Vấn đề tranh đấu cho tự do và dân chủ ở Việt Nam

Trich tu www.vietbao.com - Dương Thu Hương

LTS: Dương Thu Hương là nhà văn sống trong chế độ cộng sản, nhưng nổi tiếng can đảm qua những bài viết lên án sự tàn ác, bất nhân của chế độ cộng sản. Trong bài viết "Những Tên Tôi Tớ Cho Ngoại Bang", bà đă sáng suốt và nghiêm khắc vạch rơ bản chất vô cùng ác động của chế độ cộng sản: "Trong lịch sử bốn ngàn năm, triều đ́nh Cộng sản là triều đ́nh duy nhất dạy con gái, con dâu vu khống bố hiếp dâm; dạy con trai, con rể chỉ vào mặt bố "đả đảo thằng bóc lột"; dạy láng giềng tố cáo điêu chác, đâm chém, dày xéo mồ mả của nhau... Tất cả những ai chưa hoàn toàn quên lăng, hẳn hiểu rơ điều đó. Khi con người đă đủ can đảm vu khống, nhục mạ ngay bố mẹ đẻ của ḿnh th́ họ thừa sự nhẫn tâm để làm những điều ác gấp ngàn lần như thế với tha nhân". Nhận xét về một số người cầm viết tại Việt Nam lúc đầu "phản kháng" sau đóng vai "c̣ mồi" cho chế độ CS, bà cũng phân tích thẳng thắn: "Tôi cho là đất nước này không có tự do, ở đây làm ǵ con người có tự do được! Ở đây có một số nhà văn mà họ bắt đầu viết v́ cái cuộc sống nhục nhă của họ, cho nên họ có một tác phẩm làm cho bên ngoài thích, nó phản ánh cái khát vọng của con người, cái nỗi đau đớn của kẻ sĩ. Thế nhưng mà khi họ đă thành công rồi và chính phủ "mua" họ, tức là cho họ đi vài chuyến nước ngoài, th́ lập tức họ co ṿi vào ngay, và v́ thế bây giờ họ biến thành loài sâu bọ hết, tức là họ sẽ là cái con ngọ ngoạy, một mặt th́ họ cố t́nh làm vừa ḷng chính phủ để c̣n được đi tiếp, một mặt th́ họ phải cố t́nh nói vài câu uốn éo dịu dàng với các phóng viên phương Tây để chứng tỏ họ cũng là người tiến bộ đấy. Tóm lại, họ sẽ phải sống cuộc sống của một con rối, mà bị giật dây từ hai đầu." Gần đây, chứng kiến CS ngang ngược đàn áp những người đấu tranh cho tự do dân chủ, bà đă viết bài tŕnh bầy những suy nghĩ của bà, đồng thời kêu gọi "những ai có lương tri hăy bước ra khỏi lăng quên, hăy giúp cho những Phạm Quế Dương, Nguyễn Khắc Toàn, Trần Khuê, Vũ B́nh, Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Đan Quế, Lê Chí Quang, Giáo sư Nguyễn Đ́nh Huy thoát khỏi sự chà đạp của kẻ cầm quyền". Sau đây, Sàig̣n Times trân trọng giới thiệu cùng quư độc giả một số đoạn chính yếu trong bài viết của bà.

* * *

Trước hết, tôi xin được nói vài lời phi lộ: Tôi không chỉ là người chuyên đấu tranh cho dân chủ, tôi cũng c̣n là người viết văn, v́ lẽ đó, chắc chắn trong vài năm tới, dù trời phật c̣n cho sống tôi cũng sẽ không có cơ hội gặp gỡ mọi người, trả lời các cuộc phỏng vấn hoặc tham gia bàn luận về những vấn đề liên quan đến đất nước. Do đó, nhân dịp này tôi xin được tŕnh bày một cách đầy đủ những ư nghĩ của riêng tôi về cuộc đấu tranh dân chủ ở Việt Nam. Nếu bảo rằng: “Nói một lần cho tất cả” là quá vội vă và hàm hồ th́ chí ít bài phát biểu này cũng sẽ bao hàm tất thảy những ư nghĩ của tôi trong một giai đoạn dài, và tôi sẽ không trở lại vấn đề này lần nữa. Thứ hai, tuy đă từ lâu xác định hy sinh cuộc đời ḿnh cho lợi ích của nền dân chủ, nhưng tôi không nuôi mộng cầm quyền, không bao giờ h́nh dung ḿnh trong vai tṛ thủ lĩnh của bất cứ một đảng phái nào, dù là Tự do, Dân chủ, Cánh tả hay Cánh hữu... nếu như chúng có thể xuất hiện một ngày nào đó trong tương lai, xa xôi hay gần gũi. Tôi tự biết một cách đích xác rằng tôi không có phẩm chất của chính khách hành nghề chính trị, thứ nghề đ̣i hỏi trước hết khả năng tập hợp và chỉ dụ một đám đông. Bởi lẽ, về bản chất, tôi là người một ḿnh, tôi không thích lănh đạo ai và cũng không để ai lănh đạo. Nói cho minh bạch để một mặt, những ai ước vọng cầm quyền, dù ở trong nước hay hải ngoại có thể yên tâm tuyệt đối, và mặt khác tất cả những ǵ tôi sẽ nói đều xuất phát trên cái nh́n trước hết của một nhà văn và sau đó, của một người tranh đấu cho lợi quyền của dân chúng, không phải nhăn quan một chính khách. Thứ ba, tôi phải xin lỗi trước tất cả những ai vốn coi ḷng tự hào dân tộc như một di sản bất biến và đinh ninh đó là một kho tàng vô hạn bởi những điều tôi sắp nói chắc chắn không phải mía lùi hay mật ngọt và nó có nguy cơ làm thương tổn ḷng tự ái, vốn là một thứ t́nh cảm vô cùng mănh liệt không chỉ riêng có ở người Việt Nam mà có tính phổ biến của nhân loại. Giờ, xin đề cập tới vấn đề chính: Việc bắt bớ hàng loạt những người đấu tranh cho dân chủ kể từ năm 2002 tới nay và vụ xử án ông Phạm Quế Dương sắp tới.

Theo lá thư thứ hai của bà Đỗ Thị Cư vợ ông Phạm Quế Dương gửi nhà cầm quyền, tôi được biết ông bị kết tội làm gián điệp, (mười ba năm trước họ cũng đă từng kết tội tôi là gián điệp, bán bí mật quốc gia cho ngoại bang), ông bị đe dọa lănh án từ 12, 20 năm tù đến chung thân hoặc tử h́nh theo điều luật 80 - Bộ luật h́nh sự. Ở đây, tôi không cần nhấn mạnh vào tính chất phi lư, phi pháp, phi nhân biểu hiện ở bản luận tội vừa tàn bạo vừa đê tiện của người đại diện cho chính quyền và Ban văn hóa tư tưởng Việt Nam, cái thứ tổ chức đặc trưng cho các Nhà nước xây dựng theo mô h́nh phát xít, tôi chỉ bàn tới tính ngạo ngược hiển hiện ra trong từng lời từng chữ của họ. Vu khống, sỉ nhục, tàn diệt vốn là hành xử tự nhiên của kẻ cầm quyền ở những xứ sở chưa phát triển, dân trí thấp kém. Tuy thế, cách hành xử này dù muốn hay không cũng phải t́m một h́nh thức thỏa hiệp với thời đại, hoặc nói nôm na nó phải uốn ḿnh theo cuộc thế, chí ít là để ngụy trang để tránh các phản ứng bất lợi và t́m hiệu quả. Bản luận tội ông Phạm Quế Dương không cần sử dụng chút nào nguyên tắc đó, nó bộc lộ tính tàn ác, phi lư một cách trắng trợn và Ngạo ngược. Sự ngạo ngược này chỉ có thể h́nh thành trên hai yếu tố tâm lư sau: - Thứ nhất, nhà cầm quyền có ḷng tin tuyệt đối ở sức mạnh của họ. Sức mạnh đó tỳ trên ṇng súng và sự sợ hăi thâm căn cố đế đă trở thành một phần bản thể của dân chúng (Une peur viscérale- không có từ chính xác để dịch).

- Thứ hai, họ cũng tin tuyệt đối vào sự bất khả và sự mong manh của phong trào dân chủ nói chung và những người đấu tranh cho dân chủ nói riêng. Bất hạnh thay, ḷng tin của họ lại có cơ sở thực tiễn. Đó chính là điều cần phải nghĩ. Điều này đă ám ảnh đă theo đuổi tôi ít cũng gần hai thập kỷ, kể từ 1985 là thời điểm tôi dấn thân vào cuộc đấu tranh này. Ai cũng biết rằng tất thảy những nhà nước thuộc phe xă hội của chủ nghĩa đều xây dựng trên sức mạnh đàn áp, theo công thức của Lénine. Cái nôi của chính thể bao giờ cũng là một cuộc chiến tranh rộng lớn, khá dài lâu để sự xáo trộn đủ thời gian gây ra một hiệu ứng hai chiều: Sự tôn vinh bạo lực và tâm lư ṭng phục trong dân chúng. Chính thể tiêu biểu cho hệ thống này đương nhiên là Liên Bang Xô Viết. Chính thể đó đă sụp đổ hơn một thập kỷ nay. Muốn hay không, dù cho rằng các đảng phái đối lập ở Nga chỉ là một đám vỏ ốc, dân chúng không có thói quen sinh hoạt chính trị và Putin chỉ là một Pie Đại đế tái sinh... nhân loại vẫn buộc phải công nhận rằng ở Nga xă hội đă chuyển biến, đă có nền móng của một xă hội dân chủ dẫu rằng nền móng đó c̣n mong manh và giai đoạn tập sự xem ra c̣n khá dài lâu. Chỉ c̣n lại ba quốc gia bé nhỏ, xem ra là di tích vững chắc nhất của một hệ thống đă sụp đổ: Cuba, Bắc Triều Tiên, Việt Nam.

V́ không có ước vọng trở thành nhà phân tích chính trị xuyên quốc gia nên tôi xin tập trung vào vấn đề hiện đang làm nhức nhối tất thảy những ai quan tâm đến tiền đồ của xứ sở: Nhà cầm quyền Việt Nam lấy ở đâu sức mạnh và niềm tự tin ấy? Nguồn suối nào đă và đang nuôi dưỡng một chính quyền thối rữa một cách công khai, vô năng một cách hiển nhiên trên nhiều lĩnh vực và tàn bạo một cách ngạo ngược trong việc đàn áp dân chúng? Sự tồn tại của khối mâu thuẫn này là một phương tŕnh không dễ dàng t́m ẩn số. Tuy nhiên, công việc của chúng ta buộc phải t́m ra các ẩn số đó bằng mọi giá. Để có cơ sở tham chiếu tôi xin mượn lời một nhà báo pháp, Claude Allègre trong bài "Cực hữu, Cực tả" (Extrême droite, Extrême gauche - L’Express/ page 40/ 29 - 8- 2002), sau cơn khủng hoảng của nền dân chủ Pháp, sự đột phát của làn sóng Cực hữu mà đại biểu là Le Pen. Trong bài viết này ông Claude xác nhận: “Thế giới phẫn nộ và không thể tha thứ trước những tội ác của Khmer Đỏ, những trại tập trung cải tạo, hay những cuộc tàn sát hàng ngh́n trẻ em hay người lớn ở Cam Bốt; cũng như những tội ác của Ceausescu ở Rumani... Nhưng v́ Việt Nam đă chiến thắng các siêu cường quốc nên thế giới đă đi đến chỗ quên đi một nền độc tài đẫm máu đang thi thố tại Việt Nam cũng như ở tất thảy các quốc gia “dân chủ nhân dân! ” khác”. Đương nhiên cụm từ “dân chủ nhân dân” được đặt trong ngoặc kép.

Ông Claude Allègre đă nói đúng một phần của sự thật: Dưới cái cớ là dân tộc can đảm này đă chiến thắng các siêu cường quốc, người ta đi đến chỗ quên đi một nền độc tài đẫm máu đang thực thi ở đó. Một phần khác của sự thật mà ông Claude Allègre chưa nhắc đến, đó là chủ nghĩa bài Mỹ là chất xi măng gắn kết rất nhiều quốc gia. Chính thứ Antiaméricanisme này là lư do ngầm ẩn để người ta giàu ḷng khoan dung với Việt Nam, một Việt Nam trên danh nghĩa chung mà không biết rằng Việt Nam là một thực thể mơ hồ trong đó nhào trộn máu của những kẻ bị đàn áp lẫn vàng của kẻ thống trị, ân sủng của kẻ cầm quyền lẫn nỗi thống khổ của dân đen, sự ngạo mạn tàn ác của kẻ mạnh lẫn sự khiếp nhược hèn mọn của kẻ yếu... và tất thảy ch́m đắm trong một thứ vinh quang lịch sử vừa mờ mịt khói sương huyền thoại vừa óng ánh trang kim của sân khấu tuồng chèo. Danh từ Việt Nam giờ đây được dùng như một thứ biểu tượng nhằm hạ nhục Mỹ và thỏa măn phức cảm Antiaméricanisme. Bất cứ ở xó xỉnh nào trên hành tinh này xảy ra xung đột với Mỹ, người ta nêu tên Việt Nam như lời cảnh cáo:

- Hăy coi chừng một Việt Nam mới...

- Các nhà quan sát cho rằng rất có thể trong một tương lai không xa lịch sử sẽ lặp lại lần nữa điều mà người ta thường gọi là Hội chứng Việt Nam...

- Như ở Việt Nam năm xưa, giờ đây lính Mỹ đă bắt đầu chán nản... vân vân và vân vân...

Đương nhiên, nhà cầm quyền Việt Nam lợi dụng tối đa điều này. Dưới bàn tay cắt cúp, dàn dựng của các đạo diễn da vàng tóc đen, nhiều đoạn tản đàm trong báo chí phương Tây cũng như các châu lục khác được sử dụng như một thứ chất liệu quư báu để dựng lên bức tượng đài vĩnh cửu, tôn vinh tinh thần quả cảm và sức mạnh bất khả chiến bại của một dân tộc nhỏ bé nhưng anh dũng vô song. Điều này có khiến cho dân chúng hănh diện không?... Tôi tin là có, không chỉ người Việt sống trong biên thùy mà c̣n cả một bộ phận người Việt sống nơi hải ngoại. Hơn nữa, không chỉ người trưởng thành mà c̣n cả đám trẻ thơ. Vào những ngày cuộc chiến tranh liên quân Mỹ - Anh với Irắc bùng nổ, ở những nơi tôi thường lui tới, lũ trẻ bàn tán sôi nổi: “Chúng ta cần phải sang giúp người Irắc, họ không đánh Mỹ thiện chiến như dân ta. - Rồi ta sẽ lập các đội quân t́nh nguyện, cả thanh niên và thiếu niên sẽ được phiên chế hết. ở Bát-đa, tổng thống Sadam kêu gọi nhập ngũ cả những đứa tuổi mười hai”...

Vậy là, thừa nhận hay không, tinh thần lính đánh thuê và óc hiếu chiến đă xâm nhập vào năo trạng của thế hệ trẻ, một trạng thái bệnh hoạn chắc chắn chưa từng xảy ra trong tâm lư dân tộc Việt từ thuở dựng nước tới nay. Cuộc chiến tranh chống Mỹ đă trôi qua hơn một phần tư thế kỷ, xuưt xoát ba thập niên nhưng toàn bộ hoạt động tinh thần của xứ sở vẫn sống trong cuộc chiến tranh ấy. Một cách hoàn toàn chủ ư, nhà nước Việt Nam giáo dục và bắt buộc công dân phải tưởng niệm cuộc chiến tranh này một cách liên tục, không ngưng nghỉ:

Các chủ đề chỉ định cho báo chí, các cuộc triển lăm, các trương tŕnh văn hóa, nghệ thuật. Mọi người phải sống với cuộc chiến đă qua như sống với vị hôn thê, phải nghe những bài hát lặp đi lặp lại ba mươi năm liền, từ đài phát thanh quốc gia đến thứ loa ra rả gào thét ở phường khóm, phải xem những vở kịch, những cuốn phim về lịch sử chống Mỹ cứu nước ṛng ră ba thập kỷ, phải tham dự những cuộc họp, những cuộc tŕnh diễn mà dù bất cứ chủ đề nào, bóng dáng của chiến thắng lẫy lừng năm xưa cũng phải tái hiện cho dù lạc lơng...

Một nhà văn cho ra đời cuốn tiểu thuyết mang tên: “Ăn mày dĩ văng”. Vô t́nh hay hữu ư th́ cái nhan đề này khá chính xác với tính cách của chính phủ hiện hành. Nói một cách khác, chính quyền Việt Nam là chính quyền mắc chứng dâm thi. Nó chỉ có thể làm t́nh với thây ma v́ điều đó đem lại sự thỏa măn và cho nó lư do tồn tại. Bản thân nó vô giá trị. V́ thế, không có cách nào khác nó phải dựng thây ma của quá văng lên, tô son vẽ phấn cho vị thần hộ mệnh. Vâng, đúng như vậy, vị thần hộ mệnh của chế độ này chính là cuộc chiến tranh đă qua được gọi tên là cuộc “chiến tranh chống Mỹ cứu nước”. Dù đă qua ba mươi năm, cuộc chiến tranh này vẫn là bức tường thành che chắn cho những kẻ cầm quyền. V́ sao?... V́ ba lẽ:

Thứ nhất, cuộc chiến tranh nào cũng đ̣i hỏi một bộ máy thực thi chiến lược lẫn chiến thuật. Cuộc chiến càng rộng lớn, càng khốc liệt, bộ máy càng đồ sộ, phức hợp và chặt chẽ để đáp ứng các đ̣i hỏi của nó. Khi chiến tranh kết thúc bộ máy quân sự khổng lồ này sẽ chuyển thành tường lũy của Nhà nước cầm quyền, và sức mạnh bạo lực của nó sẽ hướng tới một đối tượng mới, không c̣n là kẻ ngoại xâm mà là những anh em nội tộc nhưng bất tuân phục. (Con Tiep)

-- Khao Khat Cho VN Duoc TU DO (Khao_Khat_Cho_VN_Duoc_TU_DO@hn.vnn.vn), June 15, 2004.


(tiep theo)

Thứ hai, cuộc chiến tranh chống Mỹ là cuộc chiến khốc liệt nhất trong lịch sử, số người thiệt mạng lên tới ngót một chục triệu, tổn thất lớn lao này không thể nào tránh gây ra những chấn thương tinh thần trong năo trạng chung. Sự sợ hăi bạo lực được khắc phục trong chiến tranh do trạng thái thăng hoa của tinh thần yêu nước giờ đây trở lại nguyên trạng hoặc sa sút trở thành sự khiếp nhược trước sức mạnh đàn áp của kẻ cầm quyền. Thêm nữa, tâm lư tự thỏa măn với một sự tồn tại tối thiểu cũng c̣n hơn là chết làm cùn ṃn tất thảy những khát vọng và khả năng tranh đấu nơi dân chúng.

Thứ ba: Bức tượng đài “Chiến thắng vĩnh cửu” được dựng lên đem lại một thứ lợi ích kép cho nhà cầm quyền: Đối với ngoại bang, họ được hưởng thứ đặc ân như tôi vừa phân tích, đối với dân chúng, ḷng tự hào dân tộc là món tiền chuộc lớn lao, một thứ Tôn giáo, thuốc phiện của nhân dân, để chuộc lại: những khoản tham nhũng liên miên hàng trăm tỷ; những vụ đổ bể tai tiếng như vụ án Năm Cam; sự hiện diện ô nhục của những con người mà tiếng tăm về sự ngu dốt cũng như về phẩm hạnh đă trở thành đề tài tiếu lâm hàng ngày ở cửa miệng dân chúng... Như thế, một thứ vô h́nh mà chuộc lại được những thứ đếm được, cân đong được, biến chúng thành các tài khoản ở các ngân hàng ngoại bang quả là đáng giá lắm. Cho nên, việc tô son trát phấn thậm chí nói khoác, nói thêm, cho một vinh quang trong quá khứ là món đầu tư béo bở, hiệu quả gấp nhiều lần các vụ đầu tư thông thường trên thương trường.

Dân chúng, không phải quá nhu nhược đến mức tự nguyện ch́a chân ra cho đỉa hút máu, nếu không những người nông dân Hải Hưng đă chẳng đặt tên mới cho Đảng cộng sản Việt Nam là Đảng Cộng đớp, rồi sau đó, đám dân đen đô thị đổi thành Cộng mút... Dân chúng, cũng không quá ngu dốt đến mức không biết rằng một chế độ tham nhũng trên b́nh diện toàn quốc ắt hắn phải liên kết và sử dụng bọn xă hội đen, Năm Cam ra ṭa nhưng Sáu Quưt, Bảy Chanh, Tám Ḅng, Chín Thanh Yên, Mười Phật Thủ... vẫn c̣n lại trong lâu đài biệt thự của các ông lớn... Biết vậy, nhưng một thứ triết lư cho ḿnh: Thôi th́, cũng c̣n hơn là phải chết... và một thứ triết lư dành cho kẻ cầm quyền: Thôi, dầu sao các ông ấy cũng đă thắng Mỹ... Cặp ư tưởng song trùng này trói chân tay họ lại, bít bùng cái nh́n của họ, làm tan loăng mọi ư chí ở trong họ. Đó là lư do chính giải thích tại sao kẻ cầm quyền lại vững tin đến thế, và phong trào đấu tranh dân chủ ở Việt Nam lại non yếu, cô đơn đến như vậy. Cuộc chiến tranh đă xóa đi sinh mạng của hàng chục triệu người để lại tàn tích không chỉ một mà tới ba thế hệ về phương diện thể chất: Tàn phế, tâm thần, quái thai hoặc thiểu năng do chất độc da cam. Nhưng sự tổn thất tồn tại trên b́nh diện tinh thần c̣n trầm trọng hơn nhiều: ở ngoài các trại thương binh, các nhà thương điên, những trẻ khuyết tật, những trung tâm điều trị chiến binh tâm thần... ở ngoài tất thảy những nơi chốn mà nỗi đau thương của con người hiện lên rơ rệt, một thứ chấn thương khác, trùm lợp, lan tràn, chế ngự xứ sở chúng ta: SỰ TÊ LIỆT CỦA Ư CHÍ!

Sự tê liệt ư chí của dân chúng, đặc biệt ở tầng lớp tinh hoa là dấu hiệu suy đồi sức sống của một dân tộc và là biểu hiện rơ rệt nhất cho sự cố kết của các lực lượng cản trở tiến bộ trong xă hội. Các lực lượng phản tiến bộ càng mạnh, trạng thái tê liệt càng kéo dài, càng trầm trọng và khả năng phục hồi càng khó khăn. Lư thuyết cho chúng ta thấy rằng muốn phục hồi ư chí cho một con bệnh suy nhược tâm thần cần phải giải tỏa những dồn nén tàng trữ trong họ. Cũng không khác biệt quá nhiều giữa một cá thể với một tập hợp cá thể: một đám đông.

* * *

[...] Cuộc chiến tranh chống Mỹ, với tôi, là cuộc chiến tranh ngu xuẩn nhất trong lịch sử dân tộc. Nó là sự xung đột giữa hai thế lực hiếu chiến, Mỹ một bên, những người cộng sản Việt Nam một bên, cả hai bên đều phải chịu trách nhiệm trước mười triệu linh hồn đau khổ. (*) Những thế hệ tiếp nối cần phải ghi nhớ cuộc chiến tranh này như một lầm lạc gây nhiều tổn thất nhất trong lịch sử dân tộc Việt kể từ buổi khai sinh. Ra khỏi một cuộc chiến tranh như thế, thân tàn lực kiệt. Bởi một dân tộc cũng như một cá thể, chịu những giới hạn về thể chất cũng như tâm thần. Sự huy động nỗ lực kéo dài trong chiến tranh sẽ để lại di chứng trong thời b́nh, những chịu đựng quá ngưỡng sau một thời gian thường đẩy chủ thể sang trạng thái đối nghịch. Sự tê liệt ư chí, sự ù ĺ về tinh thần trong xă hội chúng ta hôm nay là sự trả giá cho một thời gian dằng dặc chịu đựng tổn thất và khổ đau. Thêm nữa, một dân tộc chưa vượt khỏi những bức xúc tối thiểu của cái Đói, cái Rét, Nơi trú thân, dân tộc ấy khó có thể có Khát Vọng Tự do và Dân chủ. Đối với đại đa số dân chúng hiện nay những khái niệm về Quyền sống, quyền Công dân, thể chế về giải pháp dân chủ... vẫn là những khái niệm mơ hồ, một thế giới mới lạ, quyến rũ nhưng c̣n quá xa xôi. Và, do bản tính bảo tồn sự sống, người ta không thể liều thân chiến đấu với cường quyền chỉ để đạt tới một thế giới hứa hẹn nhưng c̣n ở ngoài tầm tay. Trước t́nh h́nh đó, lẽ đương nhiên những người đấu tranh cho Dân chủ ở đất nước ta phải chấp nhận sự lẻ loi và những hy sinh, và sự lẻ loi này sẽ c̣n kéo dài. Điều mà chúng ta có thể làm được hiện nay là phá vỡ bức màn huyền thoại Chống Mỹ Cứu nước, là chỉ rơ tính chất tàn bạo của nhà cầm quyền trong vụ án Xét Lại và vạch rơ bản chất cuộc chiến tranh ngu xuẩn đă qua. Khi lá bùa hộ mệnh của chính thể rơi xuống, nó sẽ không c̣n dám giữ thái độ tàn bạo và ngạo ngược như hiện nay. Ở đâu t́nh cảm và khát vọng lấn lướt, ở đó chân lư câm lặng và huyền thoại nảy sinh. Một khi đám đông nhận thức được rằng họ đă bị lừa, rằng cuộc chiến tranh thần thánh mà kẻ cầm quyền vẫn rêu rao thực chất chỉ là tṛ trẻ con bị xui ăn cứt gà sáp, và rằng đó là một cuộc dấn thân mù ḷa vô tích sự mà bài học đắng cay sẽ lưu truyền hậu thế... Khi đó, chính quyền Việt Nam sẽ được lănh đủ.

Nhưng giờ đây, trước số phận những người cùng đứng trong cuộc đấu tranh, chúng ta không có cách nào hơn là kêu gọi nhân loại tiến bộ ủng hộ. Chúng ta kêu gọi nhân dân Mỹ, một dân tộc có lương tri chính trực và cao cả đă góp phần ngăn chặn cuộc vận hành của cỗ máy xay thịt khổng lồ năm xưa. Tôi hy vọng rằng một nhân dân như thế sẽ giúp đỡ lực lượng dân chủ mong manh đang bị chà xát ở Việt Nam. Một nhân dân như thế sẽ cảm thông được với đau khổ và mất mát của dân tộc chúng ta cho dù giữa con người với con người luôn luôn tồn tại những vực thẳm cách biệt do lịch sử và văn hóa.

Chính quyền Việt Nam có thể ngạo mạn với dư luận trong nước, có thể chà đạp tàn bạo những người có ư kiến trái ngược với họ, có thể đổi trắng thay đen, để mà vu cáo vô liêm sỉ một ông già hiền lành cả tin và có phần ngây thơ để mà vin vào những lời lẽ: Chống tham nhũng của họ, để mà viết đơn xin Lập Hội chống tham nhũng như ông Phạm Quế Dương... Họ có thể làm mọi thứ trong lănh địa này, trước một đám đông thiếu ư chí, thiếu hiểu biết và khiếp nhược, nhưng chắc chắn họ không thể ngạo mạn với dư luận tiến bộ trên thế giới, họ không thể dối láo hoặc phỉ báng những đối tác có ảnh hưởng trực tiếp đến quyền lợi và sự tồn tại của họ. Đến Asile cũng c̣n bị đánh quỵ chỉ v́ có gót chân, huống hồ nhà cầm quyền Việt Nam?... Một chính thể chỉ tồn tại trên hai bệ đỡ: Sự thiếu hiểu biết và sự khiếp nhược của dân chúng.

Tôi cũng xin trở lại với một hiện thực mà ông Claude Allègre đă xác nhận: Dưới cái cớ là dân tộc can đảm này đă chiến thắng các siêu cường quốc, người ta đi đến chỗ quên đi một nền độc tài đẫm máu đang thực thi ở đó. Vâng, sự lăng quên này đă kéo dài ba thập kỷ. Núp trong bóng của lăng quên của những tên tiểu bạo chúa hoành hành trên cơi đất bùn lầy. Máu những người vô tội khô kiệt trong các trại giam. Tên các chiến sĩ đấu tranh cho dân chủ được nêu lên như các ví dụ để khủng bố dân chúng, một dân chúng vốn đă kiệt sức v́ nghèo đói và khiếp nhược... V́ lẽ đó, tôi xin kêu gọi những ai có lương tri hăy bước ra khỏi lăng quên, hăy giúp cho những Phạm Quế Dương, Nguyễn Khắc Toàn, Trần Khuê, Vũ B́nh, Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Đan Quế, Lê Chí Quang, Giáo sư Nguyễn Đ́nh Huy thoát khỏi sự chà đạp của kẻ cầm quyền. Đó là cách tốt nhất để dân tộc Việt Nam có cơ hội nhích thêm vài bước trên con đường đi tới nền dân chủ.

Dương Thu Hương

(*) Đây là điểm hạn chế, cho thấy nhà văn Dương Thu Hương vẫn chưa nhận ra bản chất của cuộc chiến tranh Việt Nam là sự xâm lăng của CS Miền Bắc và sự tự vệ chính đáng của quân dân Miền Nam. Đồng ư mục tiêu chính yếu của sự hiện diện của người Mỹ trong cuộc chiến tranh Việt Nam là ngăn chặn làn sóng đỏ cộng sản từ Trung Cộng, nhưng mục tiêu đó cũng hoàn toàn phù hợp với mục tiêu của quân dân Miền Nam: ngăn chặn cộng sản Bắc Việt xâm lăng Miền Nam. Nếu cộng sản Bắc Việt không xâm lăng Miền Nam, sự hiện diện của quân đội Mỹ tại Miền Nam cũng tương tự như sự hiện diện bảo vệ hoà b́nh của quân đội Mỹ tại Nam Hàn, Nhật Bản, Tây Đức... (SGT)

-- Khao Khat Cho VN Duoc TU DO (Khao_Khat_Cho_VN_Duoc_TU_DO@hn.vnn.vn), June 15, 2004.


Moderation questions? read the FAQ