“Không có ǵ quư hơn độc lập, tự do”

greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread

“Không có ǵ quư hơn độc lập, tự do”

Trich tu www.suthat.net - Kathy Trần

Mảnh quê hương bán rẻ.

Ải Nam Quan, thác Bản Giốc chắc giá cả cũng không nhỏ, “tấc đất, tấc vàng”, nhưng “người ta” c̣n chối quẩn quanh chưa chịu chỉ mặt đích danh kẻ nào được lợi nhất trong cuộc buôn bán này thôi!

Riêng những người dốt nát như tiểu muội th́ cứ nhất định bảo là “nhà nước ta” có âm mưu, dă tâm bán nước để bảo vệ ngai vàng cho đảng và những công thần của đảng. Không cúi đầu cung cúc nghe lời đại vương Trung Cộng, triều cống biển, triều cống đất th́ sống sót sao nổi để hưởng thụ cuộc đời sau bao nhiêu năm nhọc nhằn tấn công, tàn phá miền nam và chết vô số kể để “Chống Mỹ cứu... tiền!”

- Khổ lắm, cắt đất, dâng biển cũng tủi nhục trăm bề, chứ có sung sướng ǵ đâu mà bọn dân đen c̣n chửi rủa măi. Chúng nó ngu không biết chuyện thâm cung bí sử, chuyện các đồng chí chủ tịch ta bị bọn bá quyền nó gài bẫy nên cứ đứng ngoài mạnh miệng chống... Trung Quốc. Bác đă dậy: “Không có ǵ quư hơn độc lập tự do”, ta không làm được nên phải thôi chứ ai mà chẳng muốn thế.

- Phải không thưa đồng chí chủ tịch, chúng có giỏi th́ ra mà chống bọn bá quyền Trung Quốc chứ bọn ḿnh th́ bị nó “dạy cho một bài học” là đủ rồi. Ai ngu học hoài cho mệt, chịu thua phứt cho xong. Đất nước của tổ tiên chứ có phải của tư đâu mà xót.

Chủ tịch mệt mỏi:

- Giữ th́ khổ, th́ chết mà lại không có tiền. Ḿnh mà rời khỏi “ngai vàng” th́ bọn dân đen, bọn phản động nó tùng xẻo ngay. Cái thế ḿnh là thế ngồi trên lưng cọp rồi.

- Thưa đồng chí, c̣n những tấm ảnh chúng nó chiêu đăi chủ tịch...

- Thôi, đừng nhắc nữa, cứ sung sướng ngày nào hay ngày nấy.

- Thưa, bọn phản động hải ngoại c̣n cứ nêu những gương Hải quân của chúng nó bảo vệ lănh hải với Ngụy Văn Thà tử chiến để chửi ḿnh là đồ bán nước, là đồ Lê Chiêu Thống...

- Đă bảo đừng nói nữa. Tội Lê Chiêu Thống th́ thấm thía ǵ so với đảng và nhà nước ta...

- Ủa, đồng chí nói thế, hóa ra ta có tội à?

- Ối chà, tớ buột miệng nói thế chứ... trong việc cắm mốc, ḿnh thắng lợi to ấy chứ. Nhưng mà này, dù có tội như Lê Chiêu Thống th́ cũng chỉ bị chửi rủa trong sách vở chứ có ăn thua ǵ đâu, có ai bỏ tù, có ai xử tử mà lo. Cái chuyện thực tế trước mắt là đảng ta vững, đồng chí ta giầu sang, trường thọ là đủ rồi. Mất miếng đất, miếng biển th́ đất nước ... hẹp đi một tị, có sao đâu. Ăn lắm chứ ở th́ bao nhiêu! - Chúng nó c̣n rêu rao ḿnh tàn phá đất nước nữa đấy.

- Mẹ mấy cái thằng lắm mồm. Cổ nhân đă dạy: “Tiền rừng, bạc biển”, ta khai thác được bao nhiêu th́ cứ khai chứ. Dành dụm làm ǵ? Xây dựng làm ǵ? Nhỡ mai này ta khăn gói quả mướp lưu vong th́ đất nước để lại cho ai? Thế hóa ra đảng và nhà nước ta chẳng phí của lắm ư? Đỉnh cao trí tuệ như ta đâu có ngu như chúng nó nghĩ.

Mảnh quê hương băng hoại..

Mảnh quê hương đau đớn trong nước từ bán con cho đi làm “vợ” những chú rể tàn tật Đài Loan đến việc bán máu qua ngày không thiếu chưa kể những thảm cảnh xă hội, x́ ke, ma túy. Cha mẹ bán con, vợ chồng đồng thuận chồng làm ma cô, vợ làm điếm. Các quan ăn chơi phè phỡn, cưỡng bức thiếu nhi như: Phó chủ nhiệm thể dục, thể thao CS Việt Nam, Lương Quốc Dũng, hăm hiếp một em gái 13 tuổi, học lớp 9!

Em bị bà Nga “chọi”, hàng xóm, lừa tới khách sạn Eden trên đường Nghi Tàm, Hà Nội để Dũng hăm hiếp. Số tiền em được trả là 5 triệu tiền Việt Nam và 100 đô-la Mỹ!

Thầy cô, học sinh gian lận thi cử là chuyện thường t́nh. Các thầy cô nào dám ngăn cản th́ bị ăn đ̣n no, có khi bị tṛ chận đường đánh đến chết.

Đạo đức bị băng hoại là vấn đề chính của Việt Nam ngày nay. Muốn xây dựng lại một xă hội có được tinh thần đạo đức, tự trọng chắc cần nhiều thời gian không kém ǵ thời gian “Bác” đem người ta đi trồng.

“Trăm năm trồng người”.

Mai sau, khi đất nước thực sự thanh b́nh, chắc cần tới hàng trăm năm để xây dựng lại con người và xă hội Việt Nam có tư cách, có đạo đức của con người trong xă hội văn minh.

Quê hương bị tàn phá môi sinh Cung cách làm việc chỉ cần có đô-la ăn chơi, không kể tới môi sinh của cán bộ, đảng viên đă làm tàn hại mảnh đất Việt. Khắp ba miền đất nước, những nhà thầu trong cũng như ngoài nước, những người khai thác sông ng̣i cứ nạo, cứ vét ḷng sông lấy cát xây nhà không kể đất lở gây lũ lụt mỗi năm. Ngoài miền bắc, đê sông Hồng Hà c̣n được cán bộ “tự biên, tự diễn” xây nhà trên đê!

Các ông bà cán bộ c̣n cao cấp hơn, phá rừng, lấy gỗ, đốt than không kể tới việc bảo vệ núi rừng. Họ đào đủ thứ mỏ khắp nơi, kể cả mỏ... đồ cổ, không kể tàn phá, miễn là có tiền.

Núi bị đào, rừng bị phá, sông biển khai thác bừa băi. Bắt ăn tuyệt giống tất cả những ǵ có thể bắt ăn được. Những băi trứng, cồn chim càng ngày càng biến mất. Tới một ngày nào đất nước sẽ chẳng c̣n tiếng chim hót hay cánh vạc bay.

Những nhà máy công kỹ nghệ cứ việc thải những chất độc ra sông, ra ng̣i, ra biển tự do tạo nên những bệnh tật, dị dạng...

Chưa cần kể tới chất hóa học, cứ những nghèo khổ, mất vệ sinh cũng đủ gây ra bệnh tật rồi, và khi trẻ em, người lớn, người dân bị bệnh th́ “nhà nước ta” bèn cho phép... người Việt nước ngoài gửi tiền về giúp “quê hương”.

Rất nhiều tấm ḷng vàng, rất nhiều phái đoàn về giúp đỡ Việt Nam. Không phải người ta không biết nguyên nhân của những đau khổ ấy là “đảng và nhà nước ta”, nhưng chẳng lẽ thấy chết mà không cứu! Đây cũng là một cách buôn bán khác của cán bộ đảng.

- Đảng và nhà nước ta rất thương và lo lắng cho nhân dân nhưng ta không có khả năng giúp đỡ v́ đất nước ta đang chịu hậu quả của chiến tranh và v́... bọn Mỹ, Ngụy phá hoại...

Ông Hát-Ô gắt nhặng lên:

- Xin nhà anh đừng tuyên truyền bậy nhá. Chiến tranh đă xong từ 30 năm. “Mỹ cút”, “Ngụy nhào” cũng từ đó. “Ba mươi năm đời ta có đảng” sao đất nước cứ thụt lùi, không phải v́ tài cai trị của các ông, các bà cán bộ à?

Ông nhà nước cười kh́ kh́, rất nhũn nhặn:

- Ấy là tôi quen miệng, các ông bà bây giờ là khúc ruột ... già ngoài ngàn dặm. Tốt nhất, các ông bà cứ ở yên bên ấy, chí thú làm ăn, quên đi chuyện chống Cộng, cứ nuôi dậy con cái biết yêu thương quê cha, đất tổ, biết hănh diện được làm người Việt Nam là chúng tôi yêu mến kính trọng các ông bà lắm.

- Hừ! Thật thế à?

- Chứ sao? Cửa... quê hương bao giờ cũng mở rộng cho những người như quư ông bà và con cháu quư ông bà. Cứ đem nhiều đô-la, thuốc men về là tốt. Giúp đỡ những người tàn tật, bệnh hoạn, dị h́nh v́ chất độc da cam của đế quốc Mỹ th́ càng tốt hơn. Nếu không, cứ về đây ăn chơi thoải mái, chúng tôi đều tận tâm phục vụ. Ngai vàng muốn ngồi cũng được, kể chi tới “nhất dạ đế vương” với trinh nữ.

Ông Hát-Ô vặn lại:

- Chất độc da cam ông vừa nói đă rắc từ 30 năm trước đây. Nghiên cứu nói rằng chỉ 7 năm tới 10 năm là hết tác dụng rồi. Hơn nữa, những trẻ em c̣n rất nhỏ bị dị h́nh lại được sinh ra ở những vùng chưa hề có giao tranh, chưa hề bị rải chất độc da cam th́ ông giải thích sao? Ông nhà nước vẫn rất ngọt ngào:

- Th́... chuyện nào cũng v́ quyền lợi chung của nhân dân và tổ quốc mà. Dù chúng nó bị dị h́nh v́ cách quản lư những chất độc thải ra bừa băi vào những ḍng nước để ăn uống th́ có hại ǵ đâu nếu ta bảo nó bị chất độc da cam. “Chủ yếu” là thế giới thấy những cảnh đau ḷng mà bỏ tiền ra giúp đỡ thôi.

Ông Hát-Ô cay đắng nhớ đến chính tai ông nghe một mục sư kêu gọi gửi tiền về giúp đỡ các em bị chất độc da cam và cũng chính mắt ông đọc một tờ thư của một ni cô kêu gọi như trên.

Ông điên tiết:

- Không có chứng cớ mà nói là vu oan, giá họa, là buôn bán, làm tiền trên sự đau khổ của kẻ khác!

Ông nhà nước nhũn nhặn:

- Chà, chà, bác làm ǵ mà nóng thế. Em hỏi bác nhá: Em không buôn bán chúng nó th́ nó vẫn đau khổ. Bây giờ, là lănh đạo tốt, em bán được cái đau khổ của nó, đem tiền về, em thí cho chúng nó một tị có phải đời nó đỡ khổ mà đời cán bộ chúng em sướng không?

Ông giơ tay ra phân bua:

- Bác thấy chưa? Một công đôi ba việc, đằng nào cũng có lợi. Chưa kể, nếu bọn Mỹ nó bị áp lực mà thí cho ta ít đô-la th́ thật tuyệt vời. Cán bộ sẽ giàu, đảng sẽ vững, đảng sẽ mạnh và con đường tới Cộng Sản chủ nghĩa sẽ sáng choang và trong tầm tay với của... toàn thể nhân dân.

Rồi tươi cười:

- Bác ạ, bác “học tập” bao lâu mà vẫn chưa tốt thật. Đây này, cái chuyện các bác được nhà nước “khoan hồng” chả là một phát chết mấy con chim à?

Các bác được đi, các bác cong lưng làm lụng nên con cái các bác có tương lai sáng choang trên đất Mỹ.

Khi các bác dư tiền, ít nhất, các bác cũng gửi về cứu giúp bà con và... nạn nhân da cam... h́ h́... Các bác nào c̣n hăng, c̣n rảnh rang về thăm quê hương là chùm khế ngọt để thưởng thức các cháu chanh cốm th́ càng tốt hơn, phải không bác? Con cái các bác sau này, khi hận thù đă nguôi ngoai, nó chỉ biết t́nh người, muốn t́m về cội nguồn th́ đă có chúng em “quản lư” chặt chẽ hộ.

Ông Hát-Ô tức đến nói không ra lời. Ông nhà nước ngọt ngào:

- Ấy chết, bác có sao không? Đừng giận có hại cho sức khỏe bác ạ. Cả thế giới chúng nó chửi chúng em tan nát mà chúng em, riêng “Đảng và nhà nước ta” vẫn sống giàu, sống mạnh, có sao đâu. Đánh mạnh chưa chắc chúng em đă chết huống ǵ... chửi?

Ông nhà nước giơ tay chào:

- Thôi, bác ở lại lao động tốt xứ người nhá. Em c̣n phải về lo việc đón tiếp các phái đoàn đem tiền về giúp nạn nhân ... da cam đây.

Rồi nháy mắt:

- Da cam hay da đỏ họ có biết cóc ǵ, chỉ nghe chúng em nói măi, quen tai rồi họ lập lại y như những con vẹt, thiếu ǵ người tu hành về giúp chúng em. Tu hành mà họ c̣n không thèm kể tới tội vu khống, vọng ngôn th́ nhà nước chúng em có ăn gian nói dối cũng là thường. bác ạ. Người tu hành mà kêu là ta có tiền. Họ mà kỹ lưỡng, khôn ngoan hơn một tí th́ chắc chúng em có ăn được tiền của họ nhưng không tuyên truyền, đổi trắng thay đen dễ dàng đâu. Nể t́nh bác đă từng gửi tiền về giúp nhân dân, em cũng cho bác biết: Chúng em chỉ “phụ thu” sơ sơ những vụ này v́ họ đem thẳng tiền về, khó chấm mút lắm. Thế mà bọn xấu ở hải ngoại chúng nó cứ bảo là chúng em bóc lột nhân dân. Bậy, bậy thật đấy. Thôi, chào bác nhá!

Ông nhà nước quay đi, lẩm bẩm:

- Cái quân phản động trong nước đầy dẫy nhốt không đủ chỗ mà bên ngoài cũng không ít. Bất trị thật! Ấy là chưa kể bọn “gián điệp” cứ đ̣i nhân quyền với tự do tôn giáo măi. Mẹ chúng nó chứ, nhân quyền với tôn giáo th́ cũng phải được ổn định trong khuôn khổ, trật tự nhà nước chứ không th́ mất mẹ nó nước vào tay bọn xấu th́ làm sao quản lư được bọn “khúc ruột xa ngàn dặm, bọn Người Việt hải ngoại” để quản lư luôn mớ đô-la thơm phức của chúng nó!

Ông Ô-Đi-Ghe thở dài:

- Gớm, bà nói tới toàn những mảnh quê hương tơi tả nghe nản quá.

- Nản ǵ mà nản ông! Những mảnh quê hương ấy tơi tả v́ nó nghèo quá, khổ quá nên con người Cộng sản tàn nhẫn, gian trá. C̣n những mảnh quê hương tuyệt vời dưới mắt những ông bà Việt kiều về phè phỡn ăn chơi, buôn bán th́ lại đầy những người Cộng Sản vừa cao sang, quyền quư vừa tràn trề t́nh nghĩa như những người “bạn tôi” của ông Hồ Văn Xuân Nhi.

Ông mỉa mai:

- Ừ, vậy th́ ta phải nghĩ ra rằng người Cộng Sản chỉ trở thành tuyệt vời khi họ đă giầu sang. Họ sẽ... đạo đức, họ sẽ ...t́nh nghiă, họ sẽ... yêu nước, thương dân. Họ sẽ là những con người hoàn hảo với nghĩa tối cao của một con người. Vậy tại sao ta không đem thật nhiều tiền về ăn tiêu, buôn bán, để giúp đỡ cho người Cộng Sản trở nên giàu sang. Tiền của ta sẽ giúp “cải tạo” những người Cộng Sản, phải không bà? Như thế th́ không đánh mà Cộng cũng tan! C̣n cách chống Cộng nào siêu hơn nữa, hả bà?

-- Khao Khat Cho VN Duoc TU DO (Khao_Khat_Cho_VN_Duoc_TU_DO@hn.vnn.vn), May 28, 2004

Answers

Response to “KhĂ´ng cĂ³ gì quĂ½ hơn độc lập, tự do”

VIET NAM TU DO!



-- lu cho" thui (vietnamcongsans@yahoo.com), May 29, 2004.


Moderation questions? read the FAQ