Như Ngọn Sóng Thần

greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread

Vũ Thị Dạ Thảo

Buổi diễn thuyết được tổ chức với đề tài ‘Nguy cơ mất nước’ do hội sinh viên Việt Nam đang theo học tại University of Los Angeles đề xướng, đă được toàn thể sinh viên Việt Nam của khắp các tiểu bang Hoa Kỳ tham gia, cùng các nhóm sinh viên Việt Nam đang theo học khắp thế giới, ủng hộ, cử đại diện đến tham dư..

Sáng hôm nay, khu hội trường rộng bao la dùng để tổ chức lễ phát bằng, diễn thuyết, văn nghệ của trường, đă không c̣n đủû chỗ ngồi cho làn sóng người từ bốn phương tụ về mỗi lúc một đông. Hầu hết, họ là những gương mặt trẻ, nam, nữ, đủ mọi tŕnh độ từ sinh viên đang theo đại học năm thứ nhất cho tới thành phần kỹ sư, bác sĩ mới ra trường, và lại thêm thành phần những người trẻ đă phải nghỉ học ngang để đi làm kiếm tiền gởi về quê nhà cho cha mẹ, anh, em ho.. Nơi hàng ghế danh dự, người ta thấy có cả những vị giáo sư lớn tuổi người Mỹ, lẫn Việt Nam được mời tới tham dự và đóng góp ư kiến.

Nơi sân khấu, lá cờ vàng ba sọc đỏ được trang trọng treo song song với lá cờ Mỹ ở chính giữa tường. Không khí hội trường tưng bừng, náo nhiệt như ngày lễ lớn. Bạn bè phương xa gặp lại nhau, tay bắt, mặt mừng. Ai nấy đều hớn hở, vui vẻ, lộ ra mặt. Chỗ này tụ tập hai ba ngườị Chỗ kia chụm lại năm sáu mạng, cười nói oang oang. Lân, chàng sinh viên năm thứ tư ngành luật, trưởng ban tổ chức, đang tất tả chạy tới, chạy lui, đôn đốc các bạn đang thi hành các phần vụ được giao phó như: tiếp tân, trật tự, nghi lễ, ban nhạc, điều khiển chương tŕnh, v.v..

Nơi tấm cánh gà, Phượng, người con gái xinh đẹp, ăn nói duyên dáng, sinh viên năm thứ hai, y khoa, được cử làm xướng ngôn viên cho chương tŕnh, đang nói chuyện với Tập, nam sinh viên từ Hà Nội sang đây đang theo học năm thứ ba, ngành kỹ sư cơ khí. Tập cũng có tên trong ban tổ chức, với trách nhiệm phối hợp phần vụ thuyết tŕnh của nhóm sinh viên từ Việt Nam sang Mỹ du học.

Lân bước mau tới hai người, lên tiếng hỏi Phượng:
- Đă điểm danh các thuyết tŕnh viên chưả
Phượng nh́n xuống tờ danh sách đang cầm ở tay, nói:
- Hầu hết đă có mặt nơi đây, chỉ có mỗi nhóm của anh Quang là chưa thấy ai tới cảû.
Lân quay sang Tập:
- Quang là trưởng nhóm sinh viên ở Việt Nam đi du học. Anh ấy có nói với tôi là sẽ góp phần rất quan trọng cho buổi thuyết tŕnh hôm nay mà.
Tập lắc đầu:
- Tôi cũng như anh, bận lo công việc ở đây nên không để ư đến ho.. Phượng xen vào:
- Nhóm anh Quang thường đi chung một đám với nhaụ Chắc lại hư xe dọc đường?
Tập lắc đầu:
- Quang là con cán bộ cao cấp, hắn đổi xe mới như chong chóng, đời nào có chuyện hỏng xẹ
Lân lên tiếng:
- Nếu có bận chuyện bất ngờ th́ Quang phải gọi phôn cho tôi biết, và ít ra nhóm của anh ta phải có một người ở đây để tôi thu xếp chương tŕnh chứ.
Tập vỗ vai Lân:
- Anh yên tâm đị Nếu nhóm Quang không có ai tới th́ tôi sẽ thuyết tŕnh hộ chúng nó. Anh quên rằng tôi cũng là một sinh viên từ Việt Nam sang du học hay saỏ
Lân gật đầu:
- Tôi biết chứ. Mấy năm nay, anh sinh hoạt sát cánh với chúng tôi th́ diễn thuyết đă đành rồi, nhưng nếu càng nhiều bạn ở Việt Nam sang đây du học phát biểu thêm ư kiến càng tốt. Nhóm của Quang là một trường hợp đặc biệt mà tôi nghĩ hôm nay không thể thiếu lời phát biểu của anh tạ.
Lân ngừng nói đưa mắt nh́n xuống phía khán giả để t́m bóng dáng Quang, nhưng chẳng thấy hắn ta đâụ Nỗi buồn chợt dâng nhẹ trong ḷng Lân. Chuyện Lân biết Quang cũng thật là đặc biệt. Lân đă người thanh niên đă sinh hoạt đấu tranh cho tự do dân chủ Việt Nam từ lúc c̣n đang học lớp 12. Khi lên đại học, Lân tụ họp các bạn sáng lập ra nhóm Thanh Niên Thời Đại, mở một trang Web để phổ biến nhưng tin tức thời sự, chính trị, cùng những bài vở có nội dung đấu tranh cho tự do dân chủ trên thế giới, gởi về Việt Nam để các bạn trẻ trong nước đọc được, ngoài ra nhóm cũng có một kế hoạch giúp các bạn Việt Nam trau dồi thêm kiến thức bằng gởi lên Internet các tài liệu, khoa học kỹ thuật mới nhất, cùng biết rơ về tổ chức của các trường đại học tại Hoa Ky,ø hầu giúp các bạn ở Việt Nam muốn đi du học ở bên nàỵ

Việc làm này rất khả quan. Các sinh viên Việt Nam đều liên lạc với nhóm Lân trên Internet. Một trong số ấy có Tập, đă được Lân hết ḷng chỉ dẫn và giúp cho Tập ghi danh du học tại đâỵ Hai năm trôi qua, Lân và Tập đă trở thành bạn thân. Tập tính trầm lặng, chăm chỉ học và luôn giúp sức với Lân trong những sinh hoạt của nhóm về văn hóa cũng như đấu tranh. Có lần Lân hỏi Tập:

- Anh sinh hoạt hăng say như vậy, có sợ khi trở về nước bị làm khó dễ ǵ không?

Tập mỉm cười:

- Nếu sợ th́ tôi đă không làm ǵ cả. Tôi đă trưởng thành, có đầu óc để suy nghĩ th́ việc ǵ có lợi cho quốc gia, dân tộc, tôi sẵn sàng tham gia, Việt Nam không có tự do dân chủ, và chính quyền nhà nước th́ lại độc tài, hiến pháp soạn ra chỉ để phục vụ quyền lợi của phe nhóm cán bộ Đảng Cộng Sản Việt Nam chứ không phục vụ nhân dân. Mặc dù bố tôi là một trong số những cán bộ được hưởng thụ các quyền lợi ấy, nhưng tôi vẫn đứng về phía nhân dân để tranh đấu cho họ thoát khỏi cảnh nghèo đói, được ăn no, mặc ấm, và được hưởng quyền làm người như công dân của các nước tự do trên thế giớị

Tập ngừng lại mộät lúc, rồi thở dài, nói tiếp:

- Thú thật với anh, từ khi đi du học, được tiếp xúc với thế giới tự do, tôi cảm thấy quá thất vọng về chính sách quản trị quốc gia của nhà nước Việt Nam. Giờ này, trong khi các nước Á Châu người ta đă thừa khả năng phát triển khoa học kỹ thuật, th́ Việt Nam vẫn c̣n lẹt đẹt măi chưa khắc phục nổi vấn đề xóa đói, giảm nghèọ Cứ để các ông ấy nắm quyền th́ có nhẽ một trăm năm nữa cả nước Việt Nam vẫn c̣n đói, nhân dân Việt Nam cũng vẫn c̣n nghèọ

Lân cười, phụ hoa theo câu nói của Tập:

- Một trăm năm sau mà bản đồ thế giới vẫn c̣n tên quốc gia Việt Nam th́ c̣n phước cho dân ḿnh. Với thái độ hèn yếu, bán nước vô trách nhiệm của họ, tôi chỉ sợ chừng mươi năm sau thôi th́ vùng Đông Nam Á này không c̣n cái tên quốc gia Việt Nam nữa, mà lúc đó nó trở thành lănh thổ của Trung Quốc rồị

Từ đó Lân càng quư mến Tập hơn. Sinh hoạt của nhóm cứ tiến triển đều như vậy cho tới một hôm Lân nhận được rất nhiều email gởi đến với giọng điệu phỉ báng, thách thức đám sinh viên đấu tranh, họ tự xưng là Đoàn Thanh Niên Hồ Chí Minh. Nhóm này c̣n nói nhiệm vụ của họ là noi gương Hồ chủ tịch, nhận công tác sang đây để quét sạch đám tàn dư ngụy quân, ngụy quyền trốn chạy ra nước ngoàị Lân đưa cho Tập xem. Tập hứa lă sẽ điều tra xem là aị

Một tháng sau, Tập gặp Lân cho biết đă bí mật khám phá ra người cầm đầu nhóm này là Quang sinh viên du học từ Hà Nội, là con của một cán bộ cao cấp thuộc ngành công an, có chân trong bộ chính trị của Đảng. Những sinh viên dưới tay Quang cũng đềøu thuộc loai con ông, cháu cha, đứa th́ con ông chủ tịch thượng viện, thằng th́ cháu ông giám đốc ngân hàng nhà nước, tên th́ con ông giám đốc công ty hợp doanh xuất khẩu cà phệ Tóm lại, đứa nào cũng gốc lớn cả. Tập kể xong, rồi thú nhận:

- Bọn này, ngày xưa ở Việt Nam, học cùng trường với tôị Chính tôi gởi tài liệu ghi danh du học cho chúng nó đấy chứ.

- Tại sao họ lại gây hấn với ḿnh thế nhi?? Anh có nghĩ họ được nhà nước cho sang đây làm công tác tuyên vận ǵ không?

Tập cười:

- Gớm, công tác, công tiếc ǵ với mấy thằng nàỵ Tôi biết chúng nó quá mà. Lúc c̣n ở Việt Nam, đi học chung, giờ học chính trị nói về sự nghiệp của bác Hồ th́ chẳng có đứa nào vào lớp cả. Chúng cũng chẳng yêu Xă Hội Chủ Nghĩa cái con khỉ ǵ . Có đứa c̣n nói với tôi là thích ở Mỹ hơn là về Việt Nam.

- Vậy sao họ lại khiêu khích nhóm ḿnh? Phải chăng họ cũng căm thù Ngụy như cha mẹ của họ?

- Con lính ngụy và con bộ đội như anh và tôi có bắn giết nhau bao giờ đâu mà căm với thù như người nhớn. Chẳng qua chúng nó rỗi hơi, chẳng có việc tử tế ǵ để làm nên phá đám chơi vậy thôị

Lân thở dài:

- Phải chi họ biết xử dụng thời gian rănh rỗi để làm những việc ích lợi cho tổ quốc và dân tộc th́ hay biết mấỵ Anh có cách ǵ khuyên bảo họ không?

Tập suy nghĩ một lúc, rồi nói:

- Chúng nó nghịch ngợm, viết truyền đơn, gởi lén lút mà ḿnh lại tố giác ra th́ chúng nó xấu hổ, lại càng làm bậy hơn. Chi bằng ḿnh cứ lờ đi, rồi tùy nghi mà xử lư. Theo tôi biết th́ chúng nó vẫn thường chê thực phẩm xuất khẩu của nhà nước Việt Nam là thiếu tiêu chuẩn vệ sinh, và chỉ thích ăn thức ăn Mỹ thôị Cá nhân tôi mà khuyên chúng nó th́ hơi căng đấy, khó thành công hơn là cử mấy cô đi làm công tác nàỵ Con gái bao giờ cũng dễ gây được cảm t́nh hơn. Anh nên nhờ cô Phượng là tốt nhất. Tôi sẽ hội ư, làm việc với cô ấy, rồi sẽ tạo hoàn cảnh cho họ quen nhaụ

Lân mang chuyện này nói với Phươ.ng. Phượng nhận lời, và rủ thêm mấy cô bạn nữa làm công tác chiêu hồị

Không biết đám con gái ăn nói ra sao mà đạt được thành công ngoài dự đoán của Lân, và Tập. Chẳng những email khiêu khích không c̣n thấy gởi đếùn nữa mà bọn Quang lại c̣n chịu đến sinh hoạt với Lân. Từ lúc hành vi dâng đất cho Trung Quốc, của đám lănh đạo chóp bu Việt Nam, bị x́ ra, nhân dân Việt Nam cả trong, và ngoài nước đă rúng đô.ng. Các đảng viên bộ đội trung kiên c̣n tinh thần dân tộc đă ngă ngửạ. Họ tức giận v́ nhà nước đă bôi tro, trát trấu vào mặt họ, biến họ thành những tên ṭng phạm phản quốc. Thế này th́ c̣n ǵ là danh dự của Quân Đội Nhân Dân Việt Nam Anh Hùng nữa đâỷ? Trung với nước, hiếu với dân mà lại dâng lănh thổ cho ngoại bang th́ c̣n ǵ mỉa mai, nhục nhă cho bằng.

Xôn xao nhất thành phần tuổi trẻ Việt Nam. Họ căm phẫn không kém ǵ cha, me.. Những trang hùng sử suốt 4000 năm dựng nước của tổ tiên ḍng Lạc Việt vẫn c̣n đâỵ Quá khứ đau thương của dân tộc khi bè lũ Lê Chiêu Thống cơng rắn cắn gà nhà, rước quân xâm lăng về giầy xéo quê hương hăy c̣n đó. Chiến công hiển hách của hoàng đế Quang Trung đánh tan hai trăm ngàn quân xâm lược nhà Thanh của vua Càn Long bên Trung Hoa vẫn c̣n rạng ngời trong trái tim từng người dân nước Việt.

Tổ tiên Việt Nam đâu có hèn mà sao thời đại này lại nẩy sinh ra một bọn cầm quyền, nhu nhược, bất tài khom lưng, qùy gối dâng giang sơn gấm vóc của tiền nhân cho giặc Tầu phương Bắc để được an thân. Nhục nhă quá đi thôi!

Không ngày nào mà người Việt Nam trên khắp quả địa cầu không bàn tán về vụ đất đai, hải phận của quốc gia ḿnh đă bị mất. Sinh viên Việt Nam trong và ngoài nước đều sôi sục căm hờn. Các buổi hội thảo của giới trẻ về đề tài này được tổ chức khắp nơị Hôm nay là buổi đại hội lớn nhất để biểu dương tinh thần yêu nước của thanh niên Việt Nam, đă được tổ chức tại ngay nước Mỹ. Nhóm của Lân đă được hân hạnh nhận lănh phần điều hành. Quang đă hứa với Lân và Tập rằng:

-Các cậu yên trí đị Hôm đại hội, bọn tớ sẽ có một kế hoạch rất hay! Lời hứa c̣n đó mà hôm nay Quang lại lủi đi đâu mất biệt.

Tiếng nhạc diễn hành phát ra từ dàn máy nghe nhạc được mở to trên hệ thống loa của hội trường kéo Lân trở về thực tạị Chàng vỗ vai Tập, rồi rời sân khấu để đi làm tiếp công việc.



-- Con Ho Dam Tac - Nong Duc Manh (Con_Ho_Dam_Tac@hn.vnn.vn), January 18, 2004

Answers

Response to Như Ngọn SĂ³ng Thần

Chương tŕnh được mở đầu bằng phần chào quốc kỳ Mỹ và Việt Nam Cộng Ḥa, mặc niệm những người đă hy sinh cho chính nghĩa tự do trên khắp thế giớị Sau cùng là vào phần thuyết tŕnh. Phượng bước ra giới thiệu, mời Lân lên sân khấụ Lân sửa lại cà vạt và cổ áo vét, rồi bước lên, đứng trước máy vi âm, dơng dạc mở lời:

- Kính thưa quư thầy cô, kính thưa quư vị quan khách, thưa các bạn trẻ Việt Nam! Ngày hôm nay, tất cả chúng ta từ bốn phương cùng đến đây để họp mặt trong buổi đại hội trọng đại nàỵ Sự hiện diện đông đảo các bạn nơi đây đă nói lên ḷng căm phẫn của tuổi trẻ chúng ta trước hành vi phản quốc của nhà nước Việt Nam. Đăø từ lâu rồi, ngay từ thời chủ tịch nhà nước Hồ Chí Minh, Đảng Cộng Sản Việt Nam đă từng nhiều lần lén lút nhượng đất của nước ta tại biên giới cho Trung Quốc, và gần đây nhất, nhà cầm quyền đương thời lại cắt thêm lănh thổ trong đó có Ải Quan, Bản Giốc và nhiều phần đất có di tích lịch sử của dân tộc Việt Nam chúng ta để dâng cho ngoại bang. Tổng cộng diện tích lănh thổ Việt Namï phát giác mất thêm trong lần này là khoảng 1000 cây số vuông. Đây chỉ là phần đất mà nhà nước Việt Nam đă thú nhận, chứ trên thực te,á con số này lớùn hơn nhiều mà chúng ta chưa thể kiểm chứng lại được. Ngoài đất liền, Đảng Cộng Sản Việt Nam lại nhường cả 60% lănh hải vịnh Bắc Việt, một diện tích khá lớn của vùng biển Đông nước ta, trong đó chứa biết bao nhiêu tài nguyên ngư sản, và dầu khí.

Từ ngàn xưa, tham vọng của Trung Quốc là thôn tính Việt Nam để mở mang bờ cơi của ho.. Nhờ địa thế hiểm trở vùng địa đầu giới tuyến Nam Quan, quân xâm lăng Trung Quốc đă không thể dễ dàng vượt biên giới tràn sang nước tạ Bây giờ cái chướng ngại thiên nhiên ấy đă bị bọn phản quốc dâng cho giặc. Hiện nay Trung Quốc đang âm mưu tận lực xây dựng vùng đất vừa chiếm được trở thành khu hậu cần, vùng đóng quân, và dự trữ khí giới, chuẩn bị cho cuộc Nam tiến với sự tiếp tay của bọn phản quốc đang lănh đạo nước ta để thôn tính trọn nước Việt Nam.

Thưa các bạn, là một người Việt Nam biết thương yêu ṇi giống, chúng ta có thể chấp nhận hành động phản quốc đăø dâng quê hương cho giặc của nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam hay không?

Hội trường đang im phăng phắc chợt ầm lên như sấm động:

- Không thể chấp nhận!

- Nhà nước Việt Nam là cái thá ǵ mà có quyền cắt đất, cắt biển dâng cho Tầu phù!

- Đả đảo phường tay sai, bán nước, con cháu của Lê Chiêu Thống! Treo cổ hết chúng nó lên!

-Cộng Sản Trung Quốc cũng sắp chết đến nơi mà vẫn c̣n tham. Chết th́ thôi chứ sợ ǵ chúng nó mà ḿnh không đám đánh!

Chờ cho tiếng reo ḥ im lắng, Lân cất cao giọng nói tiếp:

- Thưa các bạn. Chắc chắn chúng ta không chịụ Trung Quốc và Việt Nam từ ngàn xưa đă có mối thù truyền kiếp, bởi Trung Quốc ỷ ḿnh là nước lớn đă nhiều lần kéo đại binh sang xâm lăng Việt Nam, và đặt ách đô hộ hà khắc lên đầu, lên cổ dân tộc ta, nhưng tổ tiên chúng ta đă bao phen vùng lên đánh đuổi quân xâm lăng ra khỏi bờ cơi, giành lại nền độc lập, tự chủ cho nước nhà. Cho đến thời đại hôm nay Trung Quốc vẫn c̣n dở thủ đoạn xâm lăng nước Việt. Vppí chiến thuật mới, họ không dám kéo quân đánh chiếm công khai như ngày xưa cha, ông, của họ đă làm, nhưng đă khôn khéo xử dụng bọn tay sai, c̣n gọi là bọn Lê Chiêu Thống tân thời, dùng h́nh thức tự nguyện cắt lănh thổ Việt Nam dâng cho ho..

Đới với chúng ta, dù dưới bất cứ h́nh thức che đậy nào, hành động lấn đất của Trung Quốc rơ ràng là hành động xâm lăng. Sự kiện này, dân tộc ta không thể nào chấp thuận được. Là thế hệ trẻ hôm nay, chúng ta đang nhận một trách nhiệm nặng nề mà tổ tiên, ông, cha chúng ta đă trao lại chúng ta, đó là trách nhiệm giữ nước và xây dựng nước! Đây là một vinh dự đối với chúng ta!

Tiếng vỗ tay, reo ho, hoan hôø biểu đồng t́nh lại ầm lên như sóng dội, chấn động cả hội trường. Đợi cho tiếng reo ḥ dịu xuống, Lân nói tiếp:

- Thưa các bạn, ngạn ngữ của ta có câu: ‘quốc gia hưng, vong, thất phu hữu trách’, Là những người Việt Nam trẻ tuổi của thời đại hôm nay, việc đ̣i lại những phần lănh thổ đă mất là trách nhiệm của chúng tạ Chúng ta nghĩ sao, phản ứng thế nào trước hành vi bán nước của Đảng Cộng Sản Việt Nam và âm mưu xâm lăng của nhà nước Cộng Sản Trung Quốc, phần này, xin mời các bạn lên diễn đàn tŕnh bầâỵ Nói xong Lân chào khán giả, rồi đi xuống dưới trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt.

Phượng lại ra sân khấu giới thiệụ Một người trí thức, đeo kính cận, từ dưới bước lên cúi đầu chào cử tọa, rồi lên tiếng:

- Thưa các bạn, tôi là cựu sinh viên dược khoa của đại học Paris, đă ra trường và làm việc từ hai năm nay, hôm nay xin đại diện cho hội Nha, Y, Dược Paris, lên đây xin có mấy lờị Tôi nói thật ngắn gọn thôị Căn cứ vào t́nh huống đă diễn ra th́ chúng ta có thể khẳng định một cách rơ rệt là cái nhóm của nhà các ông Nông Đức Mạnh, đức miếc ǵ đo,ù đang cầm quyền trong nước, đều là những tên Trung Cộng nằm vùng cả. Quân xâm lăng mà để nó điều khiển đất nước th́ nguy thật. Chúng ta gào thét đ̣i lại Nam Quan và Bản Giốc, nhưng biết đâu bọn Nông Đức Mạnh đă kư sẵn giấy tờ biếu thêm vài miếng đất nữa kéo dài tận xuống Vũng Tầu cho Trung Cộng rồi không chừng. Chúng ta không thể nói bằng lời, mà phải hành động thực tế. Bắt đầu ngay từ bây giờ. Tùy theo địa bàn, t́nh h́nh mà chúng ta chia nhau hành đô.ng. Tuổi trẻ trong nước kêu gọi đồng bào đứng lên. Tuổi trẻ hải ngoại vận động dư luận và sự ủng hộ của quốc tế, hai nơi phối hợp nhau lật đổ cái đảng Cộng Sản Việt Nam độc tài, chậm tiến đi để xây dựng một nhà cầm quyền mới, biết bảo vệ lănh thổ của tiền nhân, biết tôn trọng nền tự do, dân chủ, và biết lo lắng cho phúc lợi của toàn dân. Từ thế mạnh đó, chúng ta sẽ nói tới chuyện đ̣i Trung Cộng trả lại đất đai mà họ đă ăn cướp của chúng tạ Từ nay, chúng ta sẽ sát cánh bên nhau thực hiện cho bằng được ước nguyện nàỵ Tôi xin dứt lờị

Tiếng vỗ tay hoan hô của cử tọa lại vang dội cả hội trường. Một nữ sinh viên khác lên diễn đàn phát biểu:

- Thưa quư thầy, cô, thưa các bạn! Em tên Loan, sinh viên năm thứ 1 ngành khoa học điện toán tại đại học Toronto, Canadạ Em xin lên đây đẻ bầy tỏ cảm nghĩ của một người phụ nữ Việt Nam trước những tai họa mà nhà cầm quyền Việt Cộng đă gieo rắc lên quê hương thân yêu của chúng ta gần nửa thế kỷ nay, kể từ lúc họ thành lập Đảng Cộng Sản Việt Nam.

Nàng cất cao giọng:

- Dân tộc Việt Nam đă có một nền văn hóa huy hoàng suốt 4000 năm quạ Nhờ công đức của tiền nhân chống xâm lăng, giữ yên bờ cơi và phát triển đất nước mà Việt Nam đă trở thành một quốc gia giầu mạnh trong vùng Đông Nam Á. Nhưng khi Đảng Cộng Sản Việt Nam ra đời , và cai trị miền Bắc với chính sách độc tài, hà khắc, ngu dân đă khiến cho nửa phần giang sơn gấm vóc của chúng ta đă trở thành địa ngục. Sau khi họ xé hiệp định Paris, tráo trở xâm lăng miền Nam th́ cả đất nước đă rơi xuống tận đáy vực sâu để biến thành một quốc gia chậm tiến, lạc hậu và nghèo đóị

Cô gái ngừng lại một giây, rồi nói tiếp:

- Cũng bởi cấp lănh đạo của Việt Cộng chỉ chuyên nghề bắn giết, đấu tố, chôn sống cho nên sau khi thống nhất, độc quyền cai trị đất nước, họ đă chứng tỏ sự bất tài, dốt nát của ḿnh trong công cuộc phát triển đất nước. Điều này, chẳng phải Việt Nam không có nhân tài, nhiều lắm chứ, nhưng khối óc ngu mội, thiển cận, ích kỷ, hẹp ḥi, và tự ti mặc cảm ḿnh là những người kém văn minh nên nhóm lănh đạo nhà nước đă thẳng tay đầy đọa những thành phần trí thức trong nước, không cho những người này có cơ hội tham gia vào guồng máy chính quyền để xây dựng đất nước. Họ sợ những người trí thức, tài ba này sẽ lật đổ ho.. Do đo,ù thế giới đă không c̣n ngạc nhiên khi du lịch tới Việt Nam thấy nhan nhản trên đường phố, những thấy giáo đạp xích lô, những cô giáo bán nước tà đá, những kỹ sư ngồi đầu đường sửa xe gắn máy, những bác sĩ đi bán chợ trời, những sinh viên mới ra trường làm nghề khuân vác, những nữ sinh phải đi bán bia ôm hay đứng đường để có tiền đóng học phí, và tội nghiệp hơn cả là những đứa trẻ thơ đang tới tuổi cắp sách đến trường, mầm non của đất nước đă không được đi học, phải dầm mưa dăi nắng nơi các băi rác để bươi t́m bịch nylon, giấy vụn để phụ với gia đ́nh mà sống.

Loan xúc động ngừng lại, rồi tiếp tục nói:

-Thưa các bạn, nếu kể tiếp những cái xấu xa của chế độ Cộng Sản Việt Nam th́ em đứng đây nói cả năm cũng chưa hết. Em chỉ xin tóm tắt một điều là, một chế độ tồi tệ như nhà nước Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, đă không phát triển được quốc gia th́ chớ, lại c̣n manh tâm bán nước nữa, th́ chúng ta nên làm cho nó chết càng sớm, càng tốt. Xin cảm ơn tất cả quan khách, và các bạn!

Cô sinh viên Loan cúi chào khán giả trong tiếng vỗ tay huưt gió ầm hội trường.

Tiếp theo, những sinh viên Việt Nam đến từ các quốc gia khác đều được mời lên phát biểu cảm tưởng, ai nấy cũng bày tỏ sự phẫn uất trước hành vi phản quốc của Đảng Công Sản Việt Nam, và biểu đồng t́nh phải lật đổ cái đảng hại dân, bán nước này th́ dân tộc Việt Nam mới có cơ hội ngóc đầu lên nổị

Thời gian thấm thoát trôi nhanh, hai lần nghỉ giải lao đă qua, và cái danh sách thuyết tŕnh viên cũng chỉ c̣n hai người mà bóng dáng nhóm của Quang cũng không thấy tớị Lân nh́n đồng hồ tay, rồi thở dài thất vo.ng. Bên cạnh, Tập cũng ngồi bất động, nét mặt tư lư.. Hơn ai hết, Tập đă phát giác ra bọn Quang đă bỏ đi chơi xa cả tuần lễ naỵ Đi đâu th́ Tập không biết. Quang đi chơi mà c̣n hứa láo với Tập là sẽ làm một cú thật ngoạn mục để sinh viên Việt Nam hải ngoại không coi thường sinh viên trong nước. Cú ngoạn mục ấy là ǵ, Quang cũng không cho Tập biết. Bây giờ đại hội sắp bế mạc mà Quang vẫn biệt tăm, như thế là Quang chạy làng rồị Tập cảm thấy vừa buồn vừa ngượng, khẽ buông tiếng thở dàị

Trên sân khấu, giọng nói trong trẻo của Phượng lại vang lên kéo hai người con trai trở vềâ thực tại:

- Kính thưa quư quan khách, thưa các bạn. Năy giờ, chúng ta đă nghe những lời phát biểu của các sinh viên sống ở hải ngoạị Bây giờ xin mời quư vị và các bạn lắng nghe tâm tư của những bạn trẻ Việt Nam đến từ Huế, Hà Nội và Sài G̣n, trước quốc nạn to lớn nàỵ Hôm nay đáng lẽ có mười thuyết tŕnh viên do anh Quang làm trưởng nhóm, sẽ lên nói chuyện, nhưng rất tiếc, chúng tôi vừa có người bạn ở chung cư xá với các anh ấy, đến cho hay tin là nhóm anh Quang đă về Việt Nam thăm gia đ́nh hơn cả tuần lễ nay..

Câu nói của Phượng khiến cả Lân và Tập giật nẩy ḿnh, ngơ ngác nh́n lên sân khấụ Phương vẫn tươi cười nói tiếp:

- Dù thế, chúng ta vẫn c̣n anh Tập, sinh viên năm thứ ba phân khoa Kinh Tế Học, quê quán ở Nam Đi.nh. Anh Tập sẽ thay mặt cho nhóm anh Quang phát biểu cảm tưởng. Xin mời anh Tập lên diễn đàn.

Tiếng vỗ tay hoan hô lại nổi lên như sấm. Họ đều biết Tập là sinh viên trong nước đi du học mà lại tham gia tích cực trong những sinh hoạt đấu tranh cho dân chủ nhân quyền Việt Nam nên rất quư mến Tập. Người hải ngoại chống nhà nước là chuyện dĩ nhiên, nhưng người c̣n gia đ́nh, cha mẹ nằm trong ṿng kềm tỏa của nhà nước mà lại chống đường lối, chính sách của Đảng th́ mới là hành động can đảm. Tập đứng dậy, mặt buồn xo, đi chầm chậm lên sân khấụ Hội trường im lặng như tờ. Tập ngập ngừng một lúc, rồi cất tiếng:

- Thưa quư vị giáo sư, thưa các bạn. Hôm nay, tôi xin thú thật một điều mà tôi vẫn giữ kín từ bao lâu nay mà ngay cả người bạn thân nhất của tôi ở đây, là anh Lân. cũng không được biết. Mọi người chỉ nghe loáng thoáng tôi là con một cán bộ cao cấp, nhưng không biết rơ gia đ́nh tôi ra saọ Bây giờ tôi xin nói thẳng ra, tôi chính là cháu ruột của ông Nông Đức Ma.nh. Tôïi gọi ông ấy bằng chú!

Cả hội trường đều ồ lên kinh ngạc. Cả Lân và Phượng cũng bàng hoàng. Giọng Tập trên sân khấu chợt nghẹn ngào:

- Cũng v́ tôi đă tham gia sinh hoạt chung với anh Lân cho nên bố tôi bị hạ tầng công tác và bị quản chế. Trong lần nói chuyện viễn liên cuối cùng trước khi nhà nước cắt điện thoại của nhà tôị Bố tôi đă nói với tôi rằng: ‘ con ơi, bố không phiền trách hay tức giận về việc làm của con đâu, bởi v́ con đă làm đúng. Điều mà bố ân hận, tủi hổ là đă trót làm Đảng viên Cộng Sản từ bao lâu naỵ Bố đă từng nh́n thấy những điêu tàn của đất nước, chứng kiến bao khổ đau của dân tộc đều do bàn tay Đảng gây ra, thế mà bố vẫn không sáng mắt để xa lánh nó. Bây giờ Đảng lại mang thêm tội bán nước. Bố cảm thấy đau ḷng và xấu hổ vô cùng. Tập à, con cứ việc ở Mỹ lo học hành và theo đuổi cái lư tưởng mà con đă chọn để cùng các bạn con cứu vớt dân tộc ḿnh thoát khỏi cảnh nghèo đói và nguy cơ bị diệt vong. Con đừng lo cho bố, mẹ, và cũng đừng nên trở về đây nữa để chôn vùi tương lai của ḿnh. Con phải can đảm sống như một thanh niên có lư tưởng cao đẹp, có liêm sỉ, có lương tâm và đạo đức để cho con người đầy lỗi lầm của bố c̣n chút hănh diện rằng, mầm non mà bố đă gieo đang mọc xanh tốt trên vùng đất tự do, ph́ nhiêu mầu mỡ và chan chứa t́nh người...

Tập nói tới đây không ngăn nổi ḍng lệ tuôn nơi khóe mắt. Cả hội trường cũng im lặng như cùng chia xẻ niềm đau với Tập. Lân cũng cảm thấy cổ họng ḿnh như nghẹn lại v́ thương cảm cho hoàn cảnh éo le của bạn ḿnh. Chợt chiếc điện thoại di động đeo nơi thắt lưng kêu tít tít liên hồi, Lân vội cầm lên nghẹ Có tiếng thở hồng hộc, và tiếng nói của Quang vang lên ở đầu giây bên kia:

- Alô, Lân đấùy phải không?

- Phải, Quang đó hả. Anh về Việt Nam chơi sao không nói cho tôi biết?

- Bọn tớ về Việt Nam, nhưng có đi chơi đâu, đang làm công tác cả đấy chứ!

Lân cười khẩy:

- Anh đă hứa với tôi là buổi đại hội này anh sẽ cống hiến một màn thật ngoạn mục. Bây giờ anh lại trốn mất, bỏ cả mọi việc ở đây để về nước làm công tác cho Đảng Cộng Sản của cha anh, có phải thế không?

- Cậu lại hiểu nhầm tớ rồị Tớ về đây để tổ chức sinh nhật ḿnh, nhưng chủ ư là tập họp một số đông sinh viên, học sinh ở Hà Nội ở vườn sau biệt thự nhà tớ, rồi lợi dụng cơ hội này đưa truyền đơn cho chúng nó đi phát ở các trường học, kêu gọi thanh niên xuống đường biểu t́nh phản đối vụ nhà nước cắt lănh thổ dâng cho Trung Quốc!

- Anh nói thật, hay dỡn chơi đó!

- Tớ đùa với cậu làm con mẹ ǵ. Này, cậu nghe thử xem...

Lân áp tai sát vào điện thoạị Bên đầu giây kia có tiếng lao xao, nhốn nháo của đám đông, cùng tiếng nói to của Biểu, sinh viên cùng lớp với Quang: “Công an đang kéo tới ..."

Vũ Thị Dạ Thảo

-- Con Ho Dam Tac - Nong Duc Manh (Con_Ho_Dam_Tac@hn.vnn.vn), January 18, 2004.


Moderation questions? read the FAQ